Cố Tinh Trạch muốn nói lại thôi, chỉ ừ một tiếng, muốn nói gì đó, lại ảo não phát hiện, hình như mình không có tư cách gì.
Vân Thi Thi cũng cực kỳ xấu hổ, hai người cách chiếc điện thoại đi động, đứng yên nghe tiếng hít thở truyền tới, đều im lặng không nói gì.
Đến cả hít thở cũng không thuận, dường như thời gian đang ngừng trôi.
Mãi đến khi, truyền đến tiếng thở dài như có như không của Cố Tinh Trạch.
“Thi Thi, em đừng sợ.”
Vân Thi Thi king ngạc mở to hai mắt.
“Em ở cùng chỗ với anh ta sao?”
Cố Tinh Trạch thử hỏi, từ “anh ta” trong câu nói như đang nhắc nhở cô tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Da đầu Vân Thi Thi tê dại, ngây ngốc gật đầu, như thể quên mất lúc này hai người đang cách điện thoại, không thể nhìn thấy cô.
“Người đàn ông kia, không đơn giản như em tưởng đâu, tốt nhất là em đừng dính dáng gì đến anh ta nữa.”
Trong lời của Cố Tinh Trạch lộ sự lo lắng mơ hồ.
Người đàn ông kia, không đơn giản như vậy?
Mãi đến ngày hôm qua cô mới thật sự lí giải được thân phận của người đàn ông này.
Gia tộc họ Mộ, giàu có nhất thủ đô, địa vị của tập đoàn Đế Thăng rất được chú ý. Mộ Nhã Triết, người đàn ông này, từ khi sinh ra đã mang thân phận vô cùng tôn quý, từ tận đáy lòng cô không muốn có dính líu gì đến anh ta.
Cô và anh, cách nhau một con sông rộng, thế giới của hai người, khó có thể vượt qua.
Căn bản, không có tương lai.
Vân Thi Thi đáp: “Em biết rồi.”
“Em không biết, Thi Thi. Người đàn ông này, sâu đến nỗi em không tưởng được đâu.”
Anh ngừng lại, giọng trầm xuống: “Em thích anh ta sao?”
Thích?
Người đàn ông đó?
Không... Sao cô có thể thích người đàn ông độc đoán như thế chứ?!
Nét mặt Vân Thi Thi sửng sốt, lập tức lắc đầu, giọng nói lại như nghẹt ở cổ họng, không phát ra được chút âm thanh nào.
Cố Tinh Trạch thấy cô im lặng không đáp, chậm rãi nói: “Người đàn ông kia, rất nguy hiểm, ở cùng với anh ta, em sẽ chịu tổn thương. Thi Thi, anh không muốn thấy em bị tổn thương.”
Anh nói liền một lúc, rồi lặng im, bỗng anh nói tiếp: “Anh sẽ yêu thương em.”
Tim Vân Thi Thi cứng lại, hai hàng lông mày nhìu lại, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Trước mặt một người đàn ông dịu dàng, bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ mất đi khả năng chống cự.
Vân Thi Thi cũng vậy, vốn bản thân đã võ trang đầy đủ, chỉ vì một câu nói dịu dàng này của anh mà thoáng cái quăng mĩ cởi giáp, khóe môi không tự chủ gợi lên ý cười.
Có điều nụ cười này không duy trì được bao lâu.
Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ giận dữ của Mộ Nhã Triết chợt lóe lên, cô cố suy nghĩ rốt cuộc đến giờ vai trò của cô là gì.
Người đàn ông này, hình như cực kì không thích cô có tiếp xúc với những đàn ông khác.
Bất kể xuất phát từ vai trò gì, đối với Cố Tinh Trạch, cô luôn cảm kích. Nhưng cảm kích, không có nghĩa là thích.
Nếu không thích, cô có tư cách gì để được anh yêu thương?
Cô nhàn nhạt nói: “Tinh Trạch, cảm ơn anh! Em không muốn liên lụy anh.”
“Hả...”
Liên lụy?
“Thi Thi, em nghe này, anh mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của em đấy.”
Anh bỗng mở miệng, như một lời gọi mời. Dường như người đàn ông này muốn mở rộng cánh chim của mình, dịu dàng mời cô trốn dưới sự che chở của anh.
“Thi Thi, anh sẽ bảo vệ em... được không?”
Năm ngón tay cầm điện thoại của Vân Thi Thi cứng lại.
Không hề phòng bị, trái tim như bị sụp mất một góc.
Giờ khắc này, cô đang chìm trong thế giới mâu thuẫn của mình, không hề cảm nhận được, phía sau đang truyền tới hơi thở vô cùng nguy hiểm.