Dứt lời, anh đứng dậy, không chút để ý cởi cúc áo ống tay áo và cổ áo, chuẩn bị tốt tư thế nói, “Bà xã, đi lên đi.”
Trong lòng Vân Thi Thi căng thẳng, có chút không đành lòng, nhìn chằm chằm Cung Kiệt và Hữu Hữu ở bên cạnh xem kịch vui, “Tiểu Kiệt, có phải độc ác quá không?”
“Làm sao có thể?”
Cung Kiệt vui sướng khi người ta gặp họa nói, “Anh rể lợi hại như vậy, mười cái chống đẩy mà thôi, nhất định có thể.”
Mộ Nhã Triết, “…”
Biến thái.
Tuyên bố hành hạ anh đây mà.
Món nợ này, anh nhớ kỹ.
Hoa Cẩm dẫn đầu làm xong mười cái chống đẩy, lập tức quay về vị trí.
Lúc này Vân Thi Thi mới do dự đứng dậy, đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, cẩn thận ngồi lên, nhẹ nhàng vịn vào vai anh.
Mộ Nhã Triết vừa định chuẩn bị làm, Cung Kiệt đột nhiên ác độc nói, “Chị, chị làm trái quy tắc nha… Hai chân không thể chạm đất, phải hoàn toàn cách xa mặt đất.”
Mọi người, “…”
Hai chân hoàn toàn cách xa mặt đất sao?
Cứ như vậy, tất cả sức nặng của cô không phải đều dồn lên người anh hay sao?
Anh chịu nổi sao?
Mộ Nhã Triết lại giận quá thành cười, “Được.”
Vân Thi Thi thử thăm dò để hai chân cách xa mặt đất, cẩn thận ngồi lên, sắc mặt Mộ Nhã Triết hơi đổi, u ám vài phần.
Vô cùng may mắn, lúc trước anh ở trong quân đội, cũng hoàn thành huấn luyện chống đẩy, khi đó cường độ huấn luyện lớn hơn đây nhiều.
Nhưng dù sao cũng rời đội ngũ đã lâu, bình thường anh cũng chú trọng rèn luyện, nhưng không huấn luyện với cường độ cao.
“Anh rể, chuẩn bị bắt đầu nha…! Mười cái, cố lên.”
Hữu Hữu cũng ở bên cạnh cổ vũ, “Cha ơi cố lên!”
Mộ Nhã Triết bắt đầu chống đẩy.
“Một cái…”
“Hai cái…”
Hữu Hữu khẩn trương đếm.
Năm cái chống đẩy, coi như thuận lợi.
Nhưng mà đến cái thứ sáu, tốc độ lập tức chậm lại.
Mỗi lần đi xuống, sắc mặt Mộ Nhã Triết lại thay đổi.
Tư thế của anh đúng là rất chuẩn, cho dù khó khăn không ít, anh vẫn cố gắng hoàn thành chống đẩy mười cái.
Khi hoàn thành, Mộ Nhã Triết đứng dậy, sắc mặt tương đối khó coi, hùng hổ đi về vị trí, bắt đầu đảo bài.
Trừng phạt này hoàn toàn đốt cháy ý chí chiến đấu và hi vọng chiến thắng của anh.