Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2247: Đấu Địa Chủ (8)



Mộ Nhã Triết lạnh lùng trừng cậu, “Đừng có quấy rối!”

“Đã đánh cược thì phải chịu thua! Phải chịu thua chứ! Nhanh lên, tay trong tay, bằng không nếu hai người không nghe theo, con lại nghĩ cách chơi đùa các hay hơn nhé, được không?”

Đây xem như là uy hiếp rồi.

Nghĩ đến Hữu Hữu không biết lại nghĩ đến trừng phạt đáng sợ gì, Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết liếc nhìn nhau một cái, cùng nhau ghét bỏ một phen, lập tức cắn chặt răng, vươn tay ra.

Nhưng mà hai tay vừa mới chạm đến đầu ngón tay, vẻ mặt Mộ Nhã Triết chán ghét rút tay lại, lạnh lùng thốt lên, “Đáng ghét.”

Cùng đàn ông nắm tay gì gì đó, quả thực làm cho toàn thân người ta nổi da gà.

Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, vẻ mặt cũng lập tức lạnh lùng nói, “Anh rể, anh còn mặt mũi để nói sao? Nếu anh không cản trở, chúng ta có bị trừng phạt như vậy không?”

Mộ Nhã Triết cười lạnh nói, “Ai bảo em là đồng đội của anh chứ?”

Cung Kiệt tức giận trả lời, “Nếu như biết con 9 đen ở trong tay anh, em chết cũng không gọi anh đâu!”

Hữu Hữu nhìn không được, ở bên cạnh thúc giục, “Nhanh lên, không được kéo dài thời gian! Không phải chỉ nắm tay thôi sao? Chuyện này có gì khó chứ?”

Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt cùng trợn mắt nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập u oán.

“Đổi trừng phạt khác!”

Cung Kiệt đúng lý hợp tình yêu cầu.

Ánh mắt Hữu Hữu liếc nhìn anh, lập tức vui vẻ đồng ý, “Được. Vậy hai người hôn một lát đi.”

Cung Kiệt, “…”

Mộ Nhã Triết, “…”

Vân Thi Thi che mặt, người này quả thực đúng là phúc hắc.

Vậy mà để cho hai người đàn ông không bình thường, thậm chí là hai người đàn ông như nước với lửa hôn nhau.

Rất độc!

Còn trừng phạt nào ác hơn trừng phạt này chứ?

Cung Kiệt châm chọc nói, “Hữu Hữu, cháu đây là muốn bẻ cong cha cháu sao?”

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, biểu đạt lập trường của mình.

Hữu Hữu lại nói, “Có mẹ ở đây, không bẻ cong cha được đâu nha! Kỳ thật cháu làm như vậy, là hi vọng cảm tình của hai người tăng lên một chút, ở chung càng hòa thuận một chút, hòa hợp một chút thôi mà! Không cần biến thành giống đối thủ một mất một còn vậy.”

Hòa hợp em gái cháu ấy.

Hòa thuận em gái cháu ấy.

Thôi.

Nắm tay thì nắm tay đi.

Còn tốt hơn hôn môi.

Hai người bình tĩnh một lúc lâu, sau khi đấu tranh tư tưởng, lúc này mới chậm rãi vươn tay ra, cầm chặt.

Mười ngón đan xen.

Nhưng mà mặt ngoài, xem như gió êm sóng lặng, tuy hai người nắm chặt tay nhau cùng một chỗ, nhưng lại ngầm đọ sức!

Sức nắm của hai người tương đương, tất cả vốn liếng, hận không thể làm gãy ngón tay đối phương ra từng đoạn.

Nhưng mà, vẻ mặt hai người biểu hiện rất bình tĩnh, trong lòng lại mắng: Khốn nạn, lực tay mạnh vậy!

Xem như anh lợi hại!

Hữu Hữu cười hài lòng, nhìn hai người nắm chặt tay, gật đầu nói, “Không tồi! Cảm tình của cha và cậu hình như ấm lên rất nhiều, mẹ nhìn xem, hai người cầm tay rất chặt đó…”

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, chảy mồ hôi lạnh.

Đây đâu phải là nắm tay.

Quả thực là mượn nắm tay, muốn làm tay đối phương tàn phế.

Ván thứ tư, Hữu Hữu trở thành địa chủ sáng, Hoa Cẩm là địa chủ tối.

Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt vì trừng phạt, tất phải nắm tay chơi xong một ván này.

Một bàn tay đánh bài rất khó khăn, đảo bài còn được, đánh bài thì lại dùng không ít lực, Cung Kiệt còn dùng cả miệng, kết quả luống cuống tay chân, làm bài rơi xuống, rơi trên mặt bàn.

Hữu Hữu và Hoa Cẩm lập tức đến gần nhìn lén.

Cung Kiệt nói, “Không được nhìn lén!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.