Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2275: Đồ Phản Nghịch



“Đúng vậy, sao con có thể quên, ngày hôm qua con đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lâm! Hiện tại con giống như không có tư cách nhận người cha này rồi!”

“Con - -!”

Lâm Bác Hùng bị cô ta cãi lại tức giận không kiềm chế được, ngực tức giận khó mà bình tĩnh, đập nhanh lên xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tuyết Nhã à Tuyết Nhã, rốt cuộc con muốn giày xéo mình thành bộ dạng gì, mới có thể tỉnh ngộ?”

“Con đâu có giày xéo chính mình đâu?”

Lâm Bác Hùng tức giận nói không nên lời, cố nén kích thích muốn tát cô ta một cái, cười lạnh một tiếng, hỏi lại, “Con cho rằng, sao cha có thể tìm được đến nơi này?”

Lâm Tuyết Nhã nghe vậy, cả kinh mở to hai mắt nhìn.

Lâm Bác Hùng tàn nhẫn nói ra từng chữ, “Còn không phải là ‘Tiểu bạch kiểm’ con bao dưỡng gọi điện thoại nói cho cha, cậu ta quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với con. Cha mới biết được, hóa ra người ta ở cùng với con, không phải là do tình nguyện! Người ta nói cái gì biết không? Người đàn ông đó nói, hi vọng con đừng dây dưa với cậu ta không dứt, cậu ta nói, những thứ mà con đưa cho cậu ta như xe và nhà, cậu ta trả lại hết, hơn nữa hoàn toàn cắt đứt quan hệ sạch sẽ với con! Còn nói cha quản con gái cho tốt, đừng quấn quít làm phiền cậu ta nữa! Con nói xem, sao con có thể chà đạp mình thành ra như vậy? Một người thấp kém như thế, đem con nhục nhã thành đức hạnh này! Tuyết Nhã, con nên tỉnh dậy đi?”

Lâm Tuyết Nhã nghe xong, điên cuồng kêu lên, “Không có khả năng! Anh ấy sẽ không nói như vậy! Có phải do cha không, có phải cha bức anh ấy hay không, cho nên anh ấy mới nói như vậy?”

“Cha ép cậu ta sao?”

Lâm Bác Hùng giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng hỏi lại, “Cha ép cậu ta sao? Tuyết Nhã, người ta căn bản không để con ở trong lòng, từ đầu tới cuối chỉ có một mình con tình nguyện mà thôi! Nếu cậu ta không cho cha địa chỉ, sao cha có thể lập tức tìm đến được chỗ này? Ha ha! Mặt mũi của cha, xem như bị con làm mất hết rồi! Thừa dịp bây giờ chuyện này còn chưa ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi, nhanh chóng theo cha về nhà, nhận sai với ông nội! Về sau cắt đứt quan hệ với đồ thấp hèn đó, không cho phép đến gần cậu ta!”

Lâm Tuyết Nhã ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng thì thào, “Không có khả năng… Không có khả năng…”

“Hừ hừ! Con cho rằng cậu ta có bao nhiêu thâm tình với con? Người ta chỉ chơi đùa với con mà thôi, con lại cứ tin là thật! Hồ đồ đủ chưa? Theo cha trở về!”

“Không - -!”

“Cha nói một lần cuối cùng, theo cha về nhà!”

Lâm Tuyết Nhã đứng dậy, khàn giọng, “Con không về!”

“Con - -!” Lâm Bác Hùng giận dữ lần thứ hai, “Đồ phản nghịch.”

Ông ta xoay người, mở cửa, trầm giọng nói, “Mang nó trở về!”

Mấy vệ sĩ gật gật đầu, đi tới, một người giữ cánh tay Lâm Tuyết Nhã, tên còn lại dùng áo khoác tây trang khoác lên người cô ta, không thèm để ý cô ta giãy giụa, dùng tay đập vào gáy cô ta, đánh cô ta ngất đi.

Trước mặt Lâm Tuyết Nhã đột nhiên tối sầm, vô tri vô giác, trong đầu đều là giọng nói và dáng điệu dứt khoát của Hoa Cẩm.

Thủ pháp của bọn họ tất nhiên là rất lão luyện.

Sau khi Lâm Tuyết Nhã ngất đi, liền được mang về nhà họ Lâm.

- - Lâm Tuyết Nhã, anh buông tha em, em cũng buông tha anh đi.

Hoa Cẩm…

Sao anh có thể lãnh khốc như vậy?



Bệnh viện.

Hai ngày hai đêm hôn mê, rốt cuộc Tống Vân Tích cũng tỉnh lại.

Anh ta vô lực mở to mắt, trời đất rung chuyển, tầm mắt từ từ khôi phục rõ ràng, liếc mắt nhìn thoáng qua Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã canh giữ bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.