Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2310: Làm Sai Nên Phụ Trách



Giang Khởi Mộng tức giận đến đỏ cả mắt, lao ra phòng ngủ, tính đánh anh ta một trận: “Đồ vô lại! Mộ Yến Thừa, tên khốn này! Sao lại khiến Ân Nhã của tôi ra nông nỗi này! Con gái tôi làm gì sao?”

Mộ Yến Thừa không đánh lại, cũng không giải thích, mặc cho bà ta đánh.

Bà ta dù sao cũng là phụ nữ, sức lực lớn đến bao nhiêu chứ?

Một đấm cũng chẳng ăn thua.

Giang Khởi Mộng nổi điên, tóm chặt lấy cổ áo cậu ta: “Đồ vô lại! Cậu nói chuyện đi chứ! Rốt cuộc Ân Nhã nhà tôi nó làm gì sai mà phải chịu như vậy hả? Nó vẫn còn là khuê nữ, còn chưa lập gia đình, cậu là cầm thú sao? Sao có thể làm ra chuyện như vậy? Chà đạp con gái nhà người ta! Đồ vô lại!”

“Bác gái... bác gái...”

Mộ Yến Thừa không chịu được, đưa tay nắm lấy tay bà ta: “Bình tĩnh chút...”

“Bình tĩnh?!”

Giang Khởi Mộ nghe xong, khuôn mặt lập tức dữ tợn lên: “Mộ Yến Thừa, cậu quá vô liêm sỉ rồi! Làm ra chuyện như vậy còn muốn tôi bình tĩnh? Cậu khiến con gái nhà người ta như thế này, tôi chưa giết cậu là bình tĩnh lắm rồi! Mộ Yến Thừa, ngày hôm nay cậu phải cho tôi câu trả lời hợp lý. Nếu không tôi kéo cậu cùng chết theo.”

“Bác gái...”

“Cậu biết kết cục sao không? Con gái tôi chưa lập gia đình, chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng nhà họ Tống thảm hại là cái chắc! Mộ Yến Thừa sao cậu có thể rắp tâm hại Ân Nhã nhà tôi như vậy chứ?” Giang Khởi Mộng không nghe lời giải thích của anh ta, vẫn cứ chất vấn.

“Mẹ!”

Chẳng biết từ lúc nào mà Tống Ân Nhã đứng ở cửa, nắm chặt lấy cổ áo, cắn môi nhìn bà ta, lệ rơi đầy mặt: “Chúng ta về nhà chứ? Con muốn về nhà...”

“Ân Nhã...” Giang Khởi Mộng lập tức đến đón cô ta, khóc lóc một hồi: “Đừng sợ, mẹ ở

Giang Khở Mộng nhíu mày

Vệ sĩ nhà họ Tống nhìn anh ta như kẻ thù, kẻ vô lại cần trừng trị.

Anh ta nắm chặt nắm đấm, nói: “Bác gái, bác luôn miệng nói muốn câu trả lời hợp lý, vậy từ chỗ này của cháu, có gì để bác lấy đây?”

“Đồ vô liêm sỉ! Cậu có tư cách nói tôi sao?”

Tống Ân Nhã kéo tay mẹ mình: “Mẹ... anh Yến Thừa không cố ý đâu, anh ấy uống say, không cố ý...”

Giang Khởi Mộng chỉ tiếc mài sắt không thành kim, trừng mắt nhìn cô ta: “Ân Nhã, mẹ biết con luôn thấu tình đạt lý! Nhưng chuyện này không thể qua loa được!”

Tống Ân Nhã chợt cảm thấy lúng túng, khóc không ra nước mắt: “Chẳng lẽ để anh Yến Thừa lấy con sao?”

Một câu nói, làm cho cả căn phòng tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.