Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2350: Để Anh Ta Chịu Trách Nhiệm Với Cậu



“Có thể làm sao bây giờ?”

Lục Cảnh Điềm hét lên, “Chuyện anh ta làm, tất nhiên phải để anh ta chịu trách nhiệm!”

“A!”

Tống Ân Nhã kích động che miệng cô ta, “Nói nhỏ thôi!”

“Ân Nhã! Đây không phải là chuyện mất mặt! Cậu là người vô tội, là người bị hại, có gì mà phải che giấu! Tốt nhất là ầm ĩ xôn xao dư luận, mọi người đều biết, để cho tên khốn nạn Mộ Yến Thừa đứng ra chịu trách nhiệm với cậu!”

“Nhưng mà… Tớ không dám!”

Tống Ân Nhã lùi bước.

Lục Cảnh Điềm nói, “Có gì mà không dám? Cậu đợi đó, đêm từ thiện đó, không phải Mộ Yến Thừa cũng sẽ tham dự sao? Đến lúc đó, tớ giúp cậu nói với anh ta, cậu không cần phải cảm thấy mất mặt, người nên cảm thấy mất mặt là anh ta mới đúng!”

Tống Ân Nhã cảm động nói, “Cảnh Điềm, cảm ơn cậu! Thật sự cảm ơn cậu! Làm nhiều việc cho tớ như vậy.”

Lục Cảnh Điềm cười duyên một tiếng, “Chúng ta là bạn tốt mà! Cậu đừng lo lắng, tuy Mộ Yến Thừa làm ra chuyện như vậy, nhưng nếu như mang thai, không đến mức anh ta không thừa nhận cậu!”

“Ừm!”

“Được rồi! Bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì! Nhanh chóng chọn quần áo cho tớ đi.”

“Được.”

Lục Cảnh Điềm xoay người, sau lưng, bất lực trên mặt Tống Ân Nhã đột nhiên rút đi, lộ ra tươi cười đắc ý.

Lúc chọn lựa lễ phục, Lục Cảnh Điềm đề nghị nói đến trung tâm thương mại gần đây dạo, mua túi, Tống Ân Nhã lại từ chối, thân thể không thoải mái, muốn đi về nhà nghỉ ngơi.

Đi một mình không có ý nghĩa, Lục Cảnh Điềm cũng không hưng trí đi dạo phố, vì thể vẫy tay chào tạm biệt ở cửa.

Tống Ân Nhã trực tiếp gọi xe về nhà, mà xe Lục Cảnh Điềm đỗ ở trong bãi.

Giờ phút này, sắc trời đã tối.

Cô ta dẫm lên giày cao gót, đi tới bãi đậu xe, ban đêm, gió có chút lớn, bước chân của cô ta nhanh hơn một chút.

Đột nhiên, cô ta nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Đường mòn đi đến bãi đỗ xe, người ở rất thưa thớt, đèn đường mờ nhạt, làm bóng người ta kéo ra thật dài.

Mới đầu cô ta hoài nghi mình nghe lầm, bước chân chậm lại, nhưng cô ta đi chậm, người sau lưng cũng đi chậm.

Hai người một trước một sau, vẫn duy trì khoảng cách mấy mét.

Lục Cảnh Điềm sinh ra vài phần cảnh giác, dừng chân lại, hơi nghiêng người liếc mắt về phía sau.

Người kia chùm mũ kín, bởi vì có mũ, nên khuôn mặt đều trong bóng đêm, nhìn thấy không rõ ràng, nhưng khi hai người đối diện, Lục Cảnh Điềm lại giật mình, ánh mắt che kín sát khí, nhìn chằm chằm thân thể cô ta.

Thấy cô dừng bước lại, người mặc áo đen chưa từng chần chừ, bước chân nhanh hơn, đi nhanh về phía cô ta.

Lục Cảnh Điềm lập tức thấy được một cái dao người này nắm trong tay, dưới đèn đường, hiện lên sáng bóng lạnh thấu xương, làm cô ta khiếp sợ!

“A - -!”

Lục Cảnh Điềm sợ tới mức hoa dung thất sắc, kêu sợ hãi một tiếng, xoay người chạy về phía xe đang đỗ!

Người mặc áo đen ở phía sau cũng bước nhanh đuổi theo.

Lục Cảnh Điềm khiếp sợ, lo lắng là tên tội phạm cướp bóc, liều chết chạy, mãi đến khi thấy chiếc xe màu trắng của mình, giống như người phiêu trên biển thấy một cái cọc gỗ, tóc tai bù xù chạy đến, điên cuồng vỗ cửa kính xe.

“Mở cửa! Mở cửa!”

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp kinh động đến lái xe.

Lái xe vội vàng mở khóa, nhảy lên xe, đóng cửa xe lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.