Lục Cảnh Điềm điên cuồng vùng vẫy, nhưng dù cô ta kêu cứu như thế nào, vẫn chỉ là phí công, tiếng thét của cô ta, bị chôn vùi trong tiếng gầm của đám người.
Trái tim bị sợ hãi và tuyệt vọng bao phủ, cô ta vốn đã lăn lộn tại chỗ một vòng, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trên người.
Lửa đốt cháy quần áo, làn da cả người nóng lên, mùi của làn da bị đốt trọi xông vào khoang mũi.
Đừng...
Ai đó cứu cô ta với?!
Lục Cảnh Điềm vừa khóc vừa gào, lăn qua lăn lại, vô ý lăn từ cầu thang xuống dưới.
"Ầm ầm - - "
Tiếng động kì lạ được một số người chú ý rất nhanh.
Có những người ngồi rất gần cầu thang, bởi vậy chú ý tới tiếng động kì lạ từ truyền đến từ trên bậc thang, đưa mắt nhìn qua, nhất thời bị một màn này dọa không nhẹ!
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Mới đầu, bọn họ thấy không rõ, một đám lửa kia tới cùng là cái gì, chỉ biết là bốc cháy, nhưng mà có người cẩn thận tập trung nhìn vào, sợ hãi kêu một tiếng: "Bên trong có người!"
"Á! Tôi cũng thấy, trên người cô ta cháy rồi! Người đâu rồi! Nhanh mang nước tới!!"
Lúc này, Lục Cảnh Điềm đã bị thế lửa bao trọn, cả người như là một quả cầu lửa vậy, cô ta lăn từ trên cầu thang xuống, đầu đụng vào bậc thềm, lập tức ngất xỉu, nhưng mà rất nhanh lại sự đau đớn vì lửa làm bỏng mà tỉnh táo lại, đau khổ mà tuyệt vọng la lên.
"Cứu với... Cứu tôi với... Cứu tôi với..."
Không có ai đáp lại.
Không khí trong quán bar lúc này đã lên tới đỉnh điểm.
Một số người bị quấy rầy, nhưng cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Một người đàn ông kêu cứu rất lâu, nhưng căn bản không ai trả lời.
Đại đa số mọi người bị đã cồn và âm nhạc làm tê liệt thần kinh, bởi vậy căn bản không có ai nghe thấy tiếng động bị tiết tấu trống chôn vùi.
Mãi đến lúc lửa càng cháy càng lớn, lập tức đốt cháy mặt tường bằng gỗ, sương khói lan ra, càng ngày càng nhiều người chú ý tới cảnh tượng này.
"Cháy rồi!!"
"Cháy rồi!! Chạy mau!"
DJ đứng trên đài cao, cũng thấy một màn này, lập tức tắt nhạc, tay đè lên tai nghe, gọi quản lí quán bar.
Quản lí vội vàng chạy tới, lập tức cố gắng bình tĩnh sơ tán mọi người, mà có những người khách còn tỉnh táo bị thế lửa làm sợ tới mức hoảng hốt chạy bừa ra tới ngưỡng cửa.
Lúc này, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Đám người như ong vỡ tổ và dũng mãnh lao về phía cửa, giống như thuỷ triều ập tới vậy.
Mười mấy phút đồng hồ sau, quản lí lấy bình chữa cháy ra, đi tới trước đám lửa, cứu hoả.
Nhưng bình chữa cháy đã nhiều năm không tu sửa, vỏ ngoài đã rỉ sắt, nhất thời mở không ra.
"Mau mang nước tới!"
"Báo cảnh sát! Còn có, gọi điện thoại kêu xe cứu thương!"
...
Lại qua mười mấy phút đồng hồ, cảnh sát đi ô-tô tới, giờ phút này, lửa đã bị dập tắt, đám người cũng được sơ tán sạch sẽ, quán bar to như vậy, vắng vẻ trống không, tất cả nhân viên công tác đứng cách hiện trường hơn ba mét, nhìn cửa góc sáng sủa của cầu thang, một người đã cháy đen, ai cũng không dám đến gần.
Cảnh sát tới nơi, xem xét tình huống một phen, đi qua nhìn tình huống Lục Cảnh Điềm, người còn thở, chỉ là đã mất ý thức, ngẩng đầu nói, "Gọi xe cứu thương chưa?"