Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2370: Chị Cứ Như Vậy, Em Sẽ Thấy Lo Lắng



"Bếp ga cũng đã khoá, cửa sau cũng khóa trái rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi."

"Ừm, vậy là tốt rồi!"

Lúc này Vân Thi Thi mới thật sự an lòng.

"Mẹ, mẹ còn đang ở bệnh viện sao?"

"Ừm."

Hữu Hữu ôn nhu nói: "Bây giờ tình hình của ông ngoại đã ổn hơn rồi, mẹ cũng đừng lo quá, mẹ sớm nghỉ ngơi đi."

"Được."

Kết thúc cuộc gọi, Vân Thi Thi nắm chặt điện thoại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cung Kiệt bưng một ly cà phê tới, Vân Thi Thi cầm lấy, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Chị, có chuyện gì thế, nhìn chị không được ổn lắm?"

Vân Thi Thi lặng lẽ nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện, thành ra chị cũng thấy hoảng loạn."

Cung Kiệt im lặng, chỉ cho là chị nhìn thấy người ta bị thiêu thành như vậy nên thấy sợ hãi, vì thế anh nói: "Trên thế giới này, mỗi ngày, không biết có bao nhiêu chuyện bất hạnh xảy ra. Mỗi một phút, mỗi một giây, đều xảy ra không biết bao nhiêu điều ngoài ý muốn. Sinh mệnh có đôi khi cực kỳ kiên cường, nhưng cũng có đôi lúc cực kỳ yếu ớt, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Muốn sống tốt thì không nên nghĩ đến ngày tận thế mà nên chào đón ngày mai."

Tại những mảnh đất chiến loạn kia, khói lửa không ngừng, thuốc súng tràn ngập, rất nhiều dân tị nạn đều phải cố gắng giành giật mạng sống giữa lửa đạn, gian nan mà qua ngày đoạn tháng.

Đặc biệt là ở Châu Phi.

Lúc còn trẻ, anh từng đi theo đoàn đội của cha, đến Uzbekistan. Trong thời gian hơn hai thập kỷ, phe nổi dậy của đã lật đổ chính phủ, không ngừng gây chiến để chống lại chế độ.

Anh từng trơ mắt nhìn một cô bé nhỏ con leo lên đống tử thi tìm đồ ăn, sau cùng lại bị súng bắn chết.

Anh cũng từng nhìn thấy vô số người bị thiếu nước đến mức vơ cả bùn đất mà nhét vào trong miệng.

Thế giới này vốn dĩ không tồn tại cái gọi là công bằng, trước giờ vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé.

Thay vì sống trong sợ hãi, chi bằng tự mình phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ có như vậy thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

"Tiểu Kiệt, khó có thể nghe được những triết lý đó từ em nha." Vân Thi Thi bật cười nói.

Cung Kiệt bất mãn nói thầm: "Là do chị cứ luôn coi em như trẻ con."

"Ai bảo trước đây em nghịch ngợm như vậy, đã thành ấn tượng sâu đậm trong lòng chị nhiều năm nay rồi."

Hai người nhìn nhau cười, nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng.

Cung Kiệt biết, Vân Thi Thi có tâm sự, nhưng lại không nói cho anh, bởi vì ở trong mắt cô, anh vẫn là đứa bé, hơn nữa, cô cũng không biết rõ thân phận và bối cảnh của anh.

Nhà họ Cung rất hùng mạnh, nhưng cô không biết.

Nhà họ Cung cũng cực kỳ tàn nhẫn, đây chính là nguyên nhân mà anh không muốn nhắc tới nhà họ Cung trước mặt cô.

Cung Kiệt yên lặng nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, thấy cô tâm sự nặng nề thì nheo mắt lại.

"Chị, có một điều vẫn chưa bao giờ thay đổi."

"Hả?"

Cung Kiệt nhích lại gần: "Chị còn nhớ chuyện lúc trước không? Chị ở bên ngoài bị người ta trêu chọc, khóc lóc chạy về đến cửa nhà thì luôn lau sạch nước mắt rồi mới vào cửa. Chị chịu uất ức gì, có tâm sự gì, đều không nói cho em biết."

Vân Thi Thi giật giật khóe môi: "Trước đây tính tình em nóng nảy như thế, nếu nói cho em biết, em còn không đánh người ta đến mức tàn phế?"

"Thì làm sao?" Cung Kiệt thản nhiên nói: "Mình càng nhẫn nhịn lại càng làm cho người ta cảm thấy mình yếu đuối, dễ trêu chọc, không phải vậy sao? Khi đó, chưa từng có người nào dám trêu chọc em, bởi vì bọn họ không gánh nổi cái giá khi đụng đến em, cho nên mới không dám liều lĩnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.