Đối với hành động tối hôm qua của Vân Na, người phụ nữ kia hiển nhiên cực kỳ bất mãn, đóng cửa lại, lạnh lùng nói: "Tôi đã xem tin tức hôm nay."
Vân Na gật đầu: "À...."
Người phụ nữ thấy cô ta hờ hững đáp lại thì càng tỏ ra tức giận, cô ta ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lớn tiếng khiển trách: "Cô quá liều lĩnh! Cô có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không hả!"
Trên TV đang phát tin tức về Lục Cảnh Điềm, địa điểm là ở bệnh viện, một phóng viên đang thao thao bất tuyệt.
"... Theo thông tin nhận được, cảnh sát đã tìm thấy ethanol còn dư trên quần áo của Lục Cảnh Điềm. Nghi ngờ ban đầu là lửa bắt vào quần áo có dính ethanol, gây nên vụ cháy lớn... Tại hiện trường còn tìm thấy một cái bật lửa, cảnh sát đang cố gắng phân tích dấu vân tay trên bật lửa, các cơ quan liên quan vẫn đang tiếp tục điều tra sự việc...."
Người phụ nữ cầm lấy điều khiển từ xa, trực tiếp tắt TV.
"Cô liều lĩnh như vậy không sợ bị nghi ngờ sao?"
Vân Na nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
"Trong khoảng thời gian này, tạm thời cô đừng tự tiện hành động! Nghe lời tôi, chờ đến lúc thích hợp mới ra tay. Tôi lo rằng, cô ta đã đề cao cảnh giác, đến lúc đó, nếu như cô tự tiện hành động, tức là tự chui đầu vào rọ! Tôi giữ cô lại, tức là còn có lúc nhờ đến, đừng vì tức giận nhất thời mà tự rước họa vào thân!"
"Đã biết."
Người kia bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nói: " Đưa tay ra cho tôi xem!"
Vân Na không từ chối, duỗi tay ra trước mặt người phụ nữ.
"Cho tôi xem ngón tay cô."
Vân Na duỗi mười ngón tay ra.
Trên hai bàn tay kia, ngón cái tay phải và ngón trỏ tay trái nhìn giống như đã từng bị dao chặt xuống.
Những ngón tay khác thì giống như từng bị thiêu cháy, hiện giờ đã lành lại nhưng vẫn có thể nhìn ra được, chắc chắn lúc trước đã từng rất thê thảm.
Tuy nhiên, hình thái kết cấu cùng chi tiết đặc thù của vân tay có tính ổn định tính cao, về cơ bản thì không bao giờ biến mất.
Nếu ở hiện trường tìm thấy dấu vân tay, chắc chắn sẽ tạo nên bước đột phá lớn.
Trừ phi, lớp da tay đã bị phá huỷ.
Vân Na vì ngăn ngừa hậu hoạ mà tự phá huỷ ngón giữa, về sau không chịu được một nhát dao đau đớn, nên các ngón tay còn lại, tất cả đều là dùng bàn là là phẳng.
"Cô yên tâm, chỉ cần tôi rời khỏi cánh cửa này, nhất định sẽ lo liệu chu toàn."
Mặc dù đã phá huỷ vân tay, nhưng khi cô ta ra khỏi nhà, đã dùng keo 502 vẽ lên đầu ngón tay.
Tuyệt đối không lưu lại bất kỳ dấu vết nào tại hiện trường.
Lúc này người phụ nữ kia mới yên tâm một chút.
"Lục Cảnh Điềm hiện tại đang ở bệnh viện, cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến cả nước trên dưới bị náo động không nhỏ. Trong khoảng thời gian này, cô đừng nên xuất đầu lộ diện, để ngăn ngừa chuyện bất ngờ xảy ra, cô hãy mau tiêu huỷ bộ quần áo kia, dùng lửa thiêu đi!"
"Biết rồi."
"Còn nữa..." Người phụ nữ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sâu xa nhìn cô ta: "Cha cô hình như đã thấy được mặt của cô, hơn nữa, còn nhận ra là cô."
Mặt Vân Na không chút thay đổi nâng khóe môi: "Đúng vậy."
"Theo tôi được biết, ông ta hiện đang ở bệnh viện, đã qua cơn nguy kịch, bảo vệ được tính mạng. Vì sao cô không giết chết ông ta?"
"..."
"Vì sao? Chẳng lẽ là cô mềm lòng, không nỡ ra tay?"
"Không có." Vân Na hung hăng nói: "Ông ta đáng chết, có chết một vạn lần cũng không cần luyến tiếc!"
Dừng một chút, cô ta lại nói: "Nhưng mà bị thương như thế, ông ta cũng đã không thể nói được nữa rồi."