Thiết kế do bà đích thân xuống tay, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hết hot.
Váy cưới bà thiết kế, từng gây ra một hồi cách mạng trong thời trang, một chiếc váy cưới của Vương Vi Vi, cao quý giống như chiếc nhẫn kim cương vậy, tượng trưng cho tình yêu thánh khiết.
Đương nhiên, giá cả của chiếc váy cưới đó, cũng vô cùng xa xỉ, đủ để mua một chiếc xe thể thao, đắt tới mức làm người ta ngán ngẩm.
Năm đó trong hôn lễ của David Beckham và Victoria, Victoria chính là mặc váy cưới do bà thiết kế.
Tất nhiên, Tống Ân Nhã cũng vẫn là một cô gái, không thoát khỏi mê hoặc, kinh diễm nói: "Tôi chưa từng thấy qua bộ váy cưới nào đẹp như vậy!"
Bởi vậy, trong lòng cô đã thầm ra quyết định.
Tống Ân Nhã chỉ vào chiếc váy: "Lấy nó!"
Nhân viên cửa hàng lập tức khẩn trương, giải thích nói: "Cô Tống, hết sức xin lỗi, rất tiếc phải nói cho cô biết, chiếc váy này của bà Vương làm vì một người khách đặc biệt, vậy nên, nó đã có chủ rồi!"
"Có ý gì?"
"Đây là chiếc váy được thiết kế tư nhân, không hề bán ra ngoài!"
Tống Ân Nhã khó chịu nhíu mày nói: "Cô nói đây là chiếc váy độc nhất vô nhị, vậy tại sao còn treo nó ở vị trí nổi bật như vậy?"
"Rất xin lỗi, là bởi vì vị khách kia cũng hẹn ngày hôm nay tới thử, cho nên, chúng tôi mới treo nó ở đây, để nghênh đón chủ nhân của nó."
Nhân viên cửa hàng ngước mắt, khó hiểu nhìn về phía Tống Ân Nhã.
"Chiếc váy cưới này bao nhiêu tiền? Tôi mua!"
"Thực sự xin lỗi, chiếc váy này là do bà Vương thiết kế, đã chỉ định chủ nhân của nó, đây không phải là vấn đề tiền bạc! Huống hồ, chiếc váy này rất nhỏ, được đo theo vóc người của người kia, cô Tống mặc nó chưa chắc đã vừa đâu!"
Tống Ân Nhã khó chịu phản bác: "Cô là đang nhạo báng thân hình tôi không bằng cô ta?"
"Không phải như vậy! Cô Tống hiểu lầm ý của tôi rồi! Nơi này đều là váy cưới hạng nhất, đều được thiết kế theo yêu cầu của khách hàng. Nếu như cô Tống không hài lòng với kích thước của chiếc váy nào, có thể yêu cầu nhà thiết kế làm lại."
Tống Ân Nhã cố nén tức giận, lưu luyến nhìn chiếc váy không rời, sau đó tức giận xoay người rời đi.
Lại đi thêm một đoạn, cô bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc váy cưới đuôi cá.
Váy đuôi cá, có thể tôn lên dáng người yểu điệu của cô dâu, có vẻ xuất chúng lại trang nhã, cực kỳ thích hợp với cô.
"Chiếc váy này thế nào?"
Tống Ân Nhã chỉ vào chiếc váy, hỏi: "Cô không định nói, chiếc váy này cũng là "hoa đã có chủ" đi?"
Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, lập tức cười nói, "Cô Tống, cô xem trên váy cưới còn do danh pháp, đều là may cho khách!"
Tống Ân Nhã nhìn thoáng qua chiếc váy, giận không có chỗ phát tiết, kiêu căng nói.
"Vậy tại sao cô dám nói, váy ở nơi này tôi đều có thể lựa chọn?"
Nhân viên cửa hàng nơm nớp lo sợ, nhận lỗi: "Cô Tống, mời đi theo tôi!"
Tống Ân Nhã trong lòng tức giận, đang định muốn nói tiếp, thì Giang Khởi Mộng ở bên cạnh đã lên tiếng khuyên ngăn: "Ân Nhã, đừng nóng giận, cứ đi tiếp, không chừng sẽ có cái hợp với con hơn."
"Hừ..."
Tống Ân Nhã khẽ hừ một tiếng, đi tiếp theo người nhân viên!