“Tống Ân Nhã, nhục nhã như vậy, cũng cần phải có mức độ.”
Giang Khởi Mộng ở bên cạnh nghe không nổi nữa, cắn chặt răng, tiến lên một bước, giơ cao tay lên, muốn tát vào mặt cô!
Mấy nhân viên cửa hàng thấy một màn này, sợ tới mức kêu lên một tiếng.
Vân Thi Thi không có lùi lại nửa bước, trái lại lanh tay lẹ mắt vươn tay ra, cằm chặt cổ tay bà ta.
Khí lực của cô lớn như vậy, cho nên Giang Khởi Mộng giãy giụa, căn bản khó mà tránh thoát, bà ta lại nâng một cánh tay lên, nhưng mà lại bị Vân Thi Thi cầm lấy.
“Vân Thi Thi, cô… Cô thả tay ra!”
“Bác Giang, có mẹ như vậy tất có con như thế, tốt xấu gì cũng xuất thân danh môn, đừng bỏ đi phong độ trước mặt mọi người! Con gái không biết xấu hổ, là mẹ, cũng không dạy dỗ thì thôi đi!”
Tống Ân Nhã nghe xong, ánh mắt lập tức đỏ, trừng mắt nhìn về phía Vân Thi Thi, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô!
“Câm miệng!”
Giang Khởi Mộng gào lên, “Không cho cô nói Ân Nhã như vậy!”
“Vân Thi Thi! Tôi giết cô!”
Tống Ân Nhã hoàn toàn không khống chế được, tiến lên.
Nhưng mà đang tức giận, cô ta căn bản xuống tay không đúng mực, lung tung không có kết cấu, một cái tát đánh lên người cô.
Giang Khởi Mộng cũng tiến lên, hai mẹ con níu chặt quần áo Vân Thi Thi, vừa nắm chặt tóc cô vừa đánh loạn.
Lúc cục diện không khống chế được, phòng thử đồ đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Hữu Hữu chạy vào đầu tiên, cậu vừa mới xem áo cưới, mơ hồ nghe thấy trong phòng thử đồ có tiếng cãi nhau, lập tức chạy vào, thấy mẹ con Tống Ân Nhã đánh Vân Thi Thi, cậu quá sốt ruột, lập tức chạy tới, kéo lấy cánh tay Tống Ân Nhã, cắn lên cánh tay cô ta!
“A- -!”
Tống Ân Nhã thét lên một tiếng chói tai, đạp cậu theo bản năng!
“Cút ngay! Cút ngay!”
Vân Thi Thi vốn bình tĩnh, ứng phó tự nhiên, nhưng mà thấy Hữu Hữu xông tới, Tống Ân Nhã tay đấm chân đá cậu, ánh mắt lập tức đỏ, xông mạnh tới, kéo lấy tóc Tống Ân Nhã, tát vào mặt cô ta!
Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần nghe thấy tranh chấp, cũng chạy đến, đẩy cửa ra, vừa thấy một màn trước mắt, Tiểu Dịch Thần lập tức kêu lên một tiếng, vừa định xông lên trước, bị Mộ Nhã Triết ngăn cản.
Chỉ thấy anh bước lên phía trước, mạnh mẽ tách hai người ra, lập tức nắm chặt tay thành quả đấm, đấm mạnh lên mặt Tống Ân Nhã!
Một cái đấm này, hiện trường lập tức tỉnh táo lại.
Tống Ân Nhã bị một cái đấm đấm vào mặt, đau đớn kêu lên một tiếng, ngã ngào trên mặt đất, rất nhanh, trong răng môi lan tỏa một mùi máu tươi.
Cô ta dùng tay lau khóe môi, lau ra máu.
Răng ranh lung lay, rơi xuống, cô ta ‘Phụt’ một tiếng, phun ra một ngụm máu, hai chiếc răng nanh rõ ràng nằm trong máu.
Đồng tử cô ta co lại, mất đi tiêu cự.
Giang Khởi Mộng vừa kêu một tiếng, Mộ Nhã Triết lại liếc bà ta một cái, xách áo của bà ta, ngón tay thon dài kéo chặt cổ áo bà ta, đôi mắt thâm trầm, sát khí bức người.
“Bà cũng cần phải quấy rối theo sao?”
Giang Khởi Mộng bị khí thế kinh người của anh làm sợ tới mức sắc mặt cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ra.
“Nhã Triết…”
Nhìn ra được, người đàn ông trước mặt này thật sự nổi giận!