Nhìn ra được, người đàn ông trước mặt này thật sự nổi giận!
Thế cho nên cảm xúc không khống chế được, vậy mà đánh Tống Ân Nhã.
Anh cũng không đánh phụ nữ, nặng nhất là một lần, tát Tống Ân Nhã một cái.
Lần này trực tiếp dùng nắm đấm!
Có thể thấy được, một chút tình cảm anh cũng không để lại!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói ra, “Tôi nói rồi, tôi không hi vọng lại thấy các người động vào một sợi tóc của cô ấy! Chẳng lẽ hai mẹ con đều đem lời tôi nói thành gió thoảng bên tai rồi sao?”
“Anh Mộ!!”
Tống Ân Nhã lập tức khóc lên, “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Vì sao à?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nở nụ cười, “Tống Ân Nhã, cô nhất định phải đê tiện như vậy, để tôi khinh thường cô sao?”
“Em…”
Tống Ân Nhã che đôi má đau đớn, môi không ngừng run run, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Cô ta không cam lòng!
Cô ta thật sự không cam lòng!
Cô ta rõ ràng đã quyết buông tay, nhưng trơ mắt nhìn Vân Thi Thi nhận được cưng chiều của anh như vậy, oán khí trong bụng cô ta không có chỗ phát tiết!
Cô ta đã hai bàn tay trắng, chẳng lẽ còn không thể tức giận được sao?
Nếu Vân Thi Thi nghe thấy, nhất định sẽ cười lạnh, đây chính là lý do rất đường hoàng!
Dựa vào cái gì cô phải chịu đựng tính tình cô chủ của cô ta?
Anh không quan tâm vì sao hai người này lại đến đây, nhưng mà anh không muốn thấy bọn họ hủy đi hứng thú của cô.
Anh còn chờ mong Vân Thi Thi mặc áo cưới vào, trước mắt chỉ hi vọng hai mẹ con Giang Khởi Mộng cút càng xa càng tốt.
Giang Khởi Mộng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt hung dữ của Mộ Nhã Triết, tức giận giậm chân, xoay người nâng Tống Ân Nhã dậy, hai người giống như binh lính bại trận, chật vật mà chạy.
Vân Thi Thi lập tức chạy đến chỗ Hữu Hữu, ôm lấy cậu, kiểm tra từ trên xuống dưới một phen.
“Có bị thương không?”
Hữu Hữu xấu hổ đẩy đẩy cô, “Không có ạ!”
“Mẹ thấy cô ta đá con mà.”
“Làm ơn đi, với sức lực đó của cô ta, có thể đá con bị thương được sao?”
Hữu Hữu dở khóc dở cười nói, “Hữu Hữu không có yếu ớt như vậy! Thân thể con rất khỏe mạnh, không bị thương!”
Mộ Nhã Triết đi đến bên cạnh Vân Thi Thi, ôm vai cô, khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Em thì sao? Có bị thương ở đâu không?”
Vân Thi Thi sờ sờ tóc, nói thầm, “Tóc có chút loạn, những chỗ khác thì không sao. Bọn họ đánh lung tung, không đánh em bị thương.”
Lúc này Mộ Nhã Triết mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái lại nghi hoặc nói, “Sao bọn họ lại ở chỗ này?”
“Chắc là đến sớm hơn chúng ta một bước, cũng đến chọn áo cưới.”
“Chọn áo cưới sao?”
“Dạ, em nghe Giang Khởi Mộng nói, Tống Ân Nhã và Mộ Yến Thừa kết hôn, còn trông đợi cô ta gả vào nhà họ Mộ, làm bà chủ gì đó!”
Nghe đến đó, Mộ Nhã Triết cười, “Có Mộ Thục Mẫn chèn ép, còn vọng tưởng làm bà chủ, đúng là ngu ngốc.”
Mấy nhân viên cửa hàng lập tức tiến lên chịu tội.
Vân Thi Thi khoát tay, “Không có gì, chỉ bị chó điên cắn một cái, sao có thể trách mọi người được.”
Nhân viên cửa hàng bật cười, trái lại lại nói, “Dù sao xảy ra chuyện không thoải mái ở trong cửa hàng, ảnh hưởng đến cô, chúng tôi thật sự cảm thấy có lỗi!”
“Không sao! Chuyện kế tiếp mặc thử áo cưới, còn cầu xin mọi người giúp đỡ rồi!”
Tâm tình Vân Thi Thi giống như không bị quấy nhiễu, lúc này Mộ Nhã Triết mới nắm tay hai đứa bé, nói với cô, “Không có việc gì là tốt rồi, em thử áo cưới trước đi, có chuyện gì thì gọi anh.”