Nhân viên cửa hàng và Vân Thi Thi cùng đi vào phòng thử áo cưới.
Nhân viên còn lại nhanh chóng lấy đồ ra lau sạch sẽ bừa bãi trên mặt đất.
Thử bộ áo cưới cổ chữ V đầu tiên, bộ áo cưới này rắc rối hơn một chút, bởi vì làn váy cực kỳ rộng rãi, rất dài, cần hai người ôm, sau lưng lại có rất nhiều kim cương nhỏ, có chút nặng.
Lăn qua lăn lại một lát mới mặc xong được áo cưới, Vân Thi Thi cảm thấy có chút chật vật.
Lúc cô đi tới, hai nhà tạo mẫu đứng ở bên ngoài phòng thử đồ mở to mắt nhìn.
Vân Thi Thi chỉ mới mặc áo cưới, trên mặt thậm chí còn không trang điểm, chỉ có một tầng trang sức trang nhã, lại còn vô cùng chói mắt!
“Trời ạ! Không hổ là… Bút tích của nhà thiết kế nổi tiếng nhất! Bộ áo cưới này thật sự đẹp quá!”
Nhân viên cửa hàng lại nói, “Cũng phải nhìn người nào mặc vào nữa! Cô Vân mặc bộ này đặc biệt xinh đẹp, cực kỳ tao nhã! Hoàn toàn có thể làm nổi bật lên ưu điểm của bộ váy này này!”
Một đám người cổ động nói, “Nhanh ra ngoài để cho anh Mộ nhìn xem!”
Vân Thi Thi bị một đám người ôm ra ngoài.
Mộ Nhã Triết đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí áo cưới, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang đợi chán muốn chết, nhưng mà liếc thấy Vân Thi Thi đã mặc áo cưới đi ra, nhao nhao kinh ngạc đứng dậy.
“Oa - - - -!”
Tiểu Dịch Thần khoa trương thét chói tai, hiển nhiên dao động không nhỏ!
Cho dù Hữu Hữu không có khoa trương hô to gọi nhỏ như cậu, nhưng mà nhìn Vân Thi Thi không rời mắt, ánh mắt trừng lớn, miệng mở to, lát sau lại cười toe toét!
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Hữu Hữu chỉ, khi anh nhìn thấy áo cưới cổ chữ V, làn váy màu trắng kéo thật dài trên mặt đất, một đường đi tới, khí chất cao quý, giống như nữ vương kiêu ngạo, xinh đẹp, không mất đi khí chất cao quý.
Vân Thi Thi đứng tại chỗ, có chút khẩn trương nhìn anh, “Đẹp không?”
Chỉ thấy làn váy màu trắng xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp trải ra trên mặt đất, cô hơi xoay người, sau lưng cũng được thiết kế cổ chữ V khoét sâu, phô ra xương bả vai hoàn mỹ mê người và đường cong phần lưng, đai an toàn và phần eo gắn vào bằng thêu thủ công cực kỳ tinh xảo.
Ánh sáng chiếu lên người.
Quả nhiên là chói sáng.
Thêu một khoảng lớn ở phần eo, mỗi một đường thêu, đều khảm từng viên kim cương nhỏ, bởi vậy cực kỳ chói mắt.
Xa hoa, lại càng tao nhã.
Một khắc đó, Mộ Nhã Triết hít thở không thông trong khoảnh khắc.
Đều nói, lúc chú rể nhìn cô dâu mặc áo cưới đứng trước mặt, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Anh không có chảy nước mắt, nhưng mà ngực đập nhanh hơn rất nhiều, giống như thiếu niên thời thanh xuân ngây thơ, trông thấy cô gái mình thích, máu nóng sôi trào.
Thật sự rất đẹp.
Trên thế gian này, khó mà dùng được từ ngữ thích hợp để miêu tả một phần xinh đẹp này.
Da thịt Vân Thi Thi còn trắng như tuyết, giống như đồ sứ tốt nhất, vô cùng mịn màng!
Làn da đẹp như vậy, cộng thêm áo cưới màu trắng thuần khiết, đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!
Anh hít thở không thông một lúc lâu, không dễ dàng gì mới thở được dễ dàng, lúc này khống chế không được cảm xúc của mình tràn ra, nhếch môi nói, “Rất đẹp!”
Hai chữ, nhưng mà cảm xúc của anh không khống chế được, đây là từ ngữ duy nhất mà anh có thể nghĩ ra!