Khóe môi Hữu Hữu giật giật một phen, một trận mồ hôi lạnh, xoay mặt giả chết.
Cung Kiệt không khỏi bật cười.
Bánh bao nhỏ này, đúng là đáng yêu muốn chết.
Anh nhịn không được vươn tay, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói, “Hữu Hữu, cháu có vẻ cực kỳ khả nghi nha!”
Hữu Hữu đẩy tay anh ra, lè lưỡi với anh.
Vân Thi Thi ép hỏi, “Thành thật khai báo, rốt cuộc hai cậu cháu lừa gạt mẹ cái gì!”
Sắc mặt Hữu Hữu xấu hổ, lập tức dỗ dành nói, “Mẹ, đợi về nhà, con lại nói với mẹ.”
Đây là quyết tâm dùng kế hoãn binh với cô rồi!
Vân Thi Thi bề ngoài đồng ý, nhưng trong lòng lại chắc chắn, bây giờ quyết không thể để cậu lừa dối qua ải được.
Sau khi sắp xếp cho Vân Nghiệp Trình xong, Cung Kiệt nói với Vân Thi Thi, “Buổi tối em lại sắp xếp, ngày mai liền đưa chú về nhà họ Cung trị liệu.”
“Ừ!”
Vân Thi Thi gật gật đầu, đi đến cạnh giường, nhẹ giọng nói với ông, “Cha, đừng lo lắng! Cha nhất định sẽ khá hơn!”
Vân Nghiệp Trình nhìn cô, miệng hơi mở, không ngừng mấp máy, giống như muốn nói cái gì đó.
Vân Thi Thi lại lập tức ngăn lại, “Cổ họng cha bị cháy hỏng, không cần phải thử nói chuyện, được không ạ? Cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt, sớm một chút quay về, con còn đợi cha tham gia hôn lễ của con đó.”
Đôi mắt của Vân Nghiệp Trình mềm mại, lúc này sắc mặt mới dịu xuống, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, xem như đồng ý với lời của cô.
Lúc về nhà, trên đường, Vân Thi Thi đột nhiên nhìn Mộ Nhã Triết, hiếu kỳ nói, “Ngày cưới anh định là ngày bao nhiêu?”
“Dự định vào tháng mười.”
“Đến lúc đó, không biết cha có thể tốt hơn rồi không…”
Vân Thi Thi trầm ngâm một lát, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, lắc lắc đầu, “Vẫn không được, chuyện hôn lễ, tạm thời không vội sắp xếp, chậm lại một chút được không?”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc nhau một cái, kinh ngạc nói, “Vì sao?”
“Cha còn chưa tốt hơn, hôm nay thấy cha đau đớn như vậy, em tràn đầy cảm giác có tội, không thể thuyết phục chính mình vô cùng cao hứng mặc áo cưới cử hành hôn lễ, như vậy biến thành em có cảm giác tội lỗi.”
Cô nhíu mày, đầy lo lắng.
Hôm nay lúc thử áo cưới, cô đắm chìm trong hạnh phúc, đối với hôn lễ, có rất nhiều kinh ngạc, vui mừng và chờ mong.
Nhưng mà một khi bước vào bệnh viện, thấy bộ dạng Vân Nghiệp Trình đau đớn như vậy, cảm giác hạnh phúc lập tức tan thành mây khói rồi.
Chắc là không có bất luận kẻ nào có thể coi người thân của mình không sao cả, miễn cưỡng cười vui nghênh đón hạnh phúc.
Vân Thi Thi thử thăm dò nói, “Đợi thân thể của cha tốt hơn, chúng ta lại cử hành hôn lễ. Chúng ta có thể lo chuyện áo cưới trước, sắp xếp toàn bộ, đợi cả nhà đoàn viên, vô cùng vui vẻ tổ chức, như vậy sẽ không để lại bất cứ tiếc nuối nào.”
Cô vốn cho là sẽ nhìn thấy mất mát trên mặt anh, nhưng mà Mộ Nhã Triết chẳng những không cảm thấy mất mát, trái lại có chút áy náy cười.
“Thực xin lỗi, là anh không suy nghĩ thấu đáo.”
Mới đầu anh cũng không ngờ đến những chuyện này.
Đối với tình thân, cảm giác của anh thật sự rất mong manh.
Ngoại trừ mẹ và Tiểu Dịch Thần, từ lúc anh còn nhỏ, rất ít khi cảm nhận được ấm áp của tình thân.
Nhưng ở cùng cô, anh mới đột nhiên bừng tỉnh, vết thương của Vân Nghiệp Trình nghiêm trọng như vậy, chắc là tâm bệnh của cô, nếu anh không thể đồng ý, nói vậy cũng không thể dùng tâm tình hạnh phúc đi nghênh đón hôn lễ.
Anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Tất nhiên không hi vọng hôn lễ của anh và cô, lưu lại bất cứ tiếc nuối gì.
Mộ Nhã Triết nói, “Đợi tình hình của cha tốt hơn, chúng ta lại làm hôn lễ cũng không muộn.”