Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2428: Mò Kim Đáy Bể



Lục Bác Thịnh thất vọng thở dài một tiếng: "Cũng không biết sau cùng có thể đưa tên hung thủ kia ra ngoài ánh sáng được không nữa! Thủ đoạn quá tàn nhẫn! Một cô gái như hoa như ngọc, hoàn toàn bị hủy thành như vậy! Tôi hận không thể chính tay đâm hung thủ! Nhưng vụ án không có đầu mối, cũng chẳng có tiến triển gì, bác sĩ nói, không biết con bé còn có hy vọng mở miệng nói chuyện nữa hay không, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện, Điềm Điềm có thể mở miệng, ít nhất là cung cấp một chút manh mối có lợi cho cảnh sát!"

"Hiện trường vụ án không thu thập được thêm bất cứ chứng cứ nào khác sao?"

Vân Thi Thi bỗng nhiên khẩn trương hỏi.

Lục Bác Thịnh lắc lắc đầu, cũng cực kỳ hoang mang.

Mẹ Lục ở một bên thở dài nói: "Nếu có thì cho dù là một manh mối nhỏ cũng được, chúng tôi đã không phải mặt mày cau có thế này. Cách thời gian xảy ra vụ án quá lâu, tất cả đều rất khó khăn, chúng tôi cũng đã liên lạc đến cục trưởng, nhưng rồi sao? Cục trưởng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc."

Vân Thi Thi nhíu mày, có vẻ đăm chiêu, nói: "Theo lý mà nói, cách thức phá án bây giờ hiện đại tiên tiến, không có khả năng đến bây giờ vẫn không tìm thấy chút manh mối nào!"

"Cảnh sát nói camera theo dõi các khu vực đều đã được mang đi điều tra, nhưng trong khoảng thời gian được ghi lại đều không có bất cứ nhân viên nào khả nghi."

"Làm sao có thể?!"

Ở trên đường bất kỳ góc nào cũng có thể đặt camera giống như có vô số con mắt đang nhìn, làm sao có thể không nhìn thấy cái bóng của hung thủ.

Ngay tại lúc Vân Thi Thi nghi ngờ, Lục Bác Thịnh lại nói: "Cảnh sát hoài nghi, trừ khi con bé vừa rời khỏi quán bar liền trực tiếp lên xe con mới có thể không ghi lại được. Có điều cảnh sát đã điều tra hai ngày tại cửa quán bar nhưng cũng không tìm được người chứng kiến có người mặc quần áo đen ra vào quán bar."

Vân Thi Thi bỗng nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, cô nâng mắt, đột nhiên hỏi: "Vân tay thì sao?!"

"Vân tay?!"

Lục Bác Thịnh vừa nghe đến từ này, sắc mặt lại càng thêm quái lạ, trong lòng mơ hồ còn có chút sợ hãi.

Mộ Nhã Triết cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của ông ta, cất giọng nói: "Ông biết gì cứ nói cho chúng tôi biết."

Lục Bác Thịnh do dự nói: "Cô nhắc tới vân tay khiến tôi chợt nhớ tới lời cảnh sát nói. Kỳ thật... Không dám giấu 2 người, ngay từ đầu chúng tôi đã hỏi qua vấn đề này. Nhưng cảnh sát lại nói cho chúng tôi biết, ở hiện trường căn bản không hề thu được bất cứ dấu vân tay nào, tôi nghe xong cũng bàng hoàng không thể tin được."

Không thu được?!

Làm sao có thể?!

Cô có chút hiểu biết về quá trình điều tra phá án, bởi vì trước kia cô cực kỳ thích đọc sách, hơn nữa còn đọc qua không ít tiểu thuyết trinh thám, thậm chí là những tự truyện về công việc pháp y, tất cả đều khẳng định một điều: "Có tồn tại tất sẽ lưu lại dấu vết."

Dấu vết là thứ có thể nói, sẽ không lừa gạt người.

Nó giống như bằng chứng thép vậy.

Chỉ cần một người đã từng xuất hiện tại hiện trường nhất định sẽ tìm được dấu vết của người nọ cho dù chỉ là một vết tích cực kỳ nhỏ.

Nhưng theo ông ta nói, cảnh sát đều không thu được bất cứ dấu vết nào?

Điều này hoàn toàn không thể tin nổi!

Vân Thi Thi có chút không cam lòng hỏi: "Dấu chân thì sao?"

Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua cô, phát hiện cô vô cùng bức thiết muốn tìm hiểu về chuyện này.

Chẳng lẽ, cô cũng nghi ngờ, vụ án của Lục Cảnh Điềm, cùng Vân Nghiệp Trình ít nhiều đều có chút liên quan tới nhau.

Hai vụ án nhìn qua thì không hề liên quan tới nhau, thủ pháp gây án cũng không giống nhau, nhưng có một điểm lại vô cùng giống nhau đó là hung thủ đều vô cùng tỉ mỉ trong mọi chuyện.

Lục Bác Thịnh có chút bất đắc dĩ nói: "Vụ án được phát hiện tại quán bar, là chỗ người đi qua đi lại, muốn tìm từ dấu chân xác thực là rất khó, không thể nghi ngờ gì chính là mò kim đáy bể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.