Bà Lục nói: "Ngay từ đầu cảnh sát đã nghi ngờ hung thủ là người mà con bé quen biết, bởi vậy người bị tình nghi chính là hai người bạn thân hẹn Cảnh Điềm uống rượu tại quán bar. Nhưng qua đối chiếu camera theo dõi lại phát hiện ra một điều là Cảnh Điềm hiển nhiên không quen hung thủ, thậm chí cực kỳ xa lạ. Nếu là người xa lạ thì thật có chút khó giải quyết rồi."
Vân Thi Thi lại nghi ngờ, nói: "Nhưng nếu là người xa lạ thì tại sao hung thủ lại chọn trúng Cảnh Điềm để ra tay?!"
Bà Lục kinh hãi nói: "Sẽ không phải là người có nhân cách phản xã hội chứ?"
"Sao lại có người gặp chướng ngại nhân cách phản xã hội như vậy."
Vân Thi Thi nói: "Mọi thứ tồn tại tất sẽ có ý nghĩa của nó, tôi tin đây là một vụ án giết người chứ không chỉ đơn giản là một vụ án ngoài ý muốn tấn công người khác. Hoặc là, hung thủ cũng không phải cố ý muốn đưa cô ta vào chỗ chết, chỉ là cố tình muốn cô ta cũng phải chịu đựng sự thống khổ nào đó mà thôi."
Nghe Vân Thi Thi phân tích, bà Lục cả kinh hít một ngụm khí lạnh, bụm miệng, vô cùng sợ hãi mở to hai mắt, khó tin lắc đầu: "Trên đời này còn có người tàn nhẫn thế sao?! Có thể không chớp mắt mà làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy?."
Vân Thi Thi day day mi tâm, im lặng không lên tiếng.
Suy đoán mọi chuyện đến đây, trong đầu cô đã thấp thoáng hiện ra một đối tượng đáng nghi.
- Vân Na.
Nếu, hung thủ cố tình muốn Lục Cảnh Điềm phải chịu sự thống khổ thì như vậy hai người này nhất định có một mối thù rất sâu đậm, sâu đến nỗi dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Mà Lục Cảnh Điềm cùng Vân Nghiệp Trình một trước một sau lần lượt gặp chuyện không may, thật không thể không khiến cô chuyển nghi ngờ tới trên người cô ta.
Sở dĩ nghi ngờ cô ta là vì mọi chuyện xảy ra quá mức trùng hợp.
Cảnh sát không nghi ngờ Vân Na, vừa đúng lúc là vì thứ nhất Vân Na được liệt vào danh sách những người bị mất tích, hai là vì cảnh sát không biết nguyên do trong đó, nếu biết Vân Na cùng Lục Cảnh Điềm đã từng hận nhau sâu đậm thì nhất định cũng sẽ nghi ngờ Vân Na.
Vân Thi Thi im lặng thật lâu cũng không nói gì, bỗng nhiên hỏi một câu: "Tôi có thể vào thăm cô ta chứ?"
Bà Lục cắn môi, lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên có thể. Có điều con bé vừa mới tỉnh lại, cảm xúc cực kỳ không ổn định, cô đừng quá kích động tới con bé. Hiện tại nó rất dễ bị hoảng sợ... Tôi lo lắng con bé sẽ không khống chế được cảm xúc của mình."
Vân Thi Thi đẩy cửa phòng bệnh chậm rãi tiến vào, trên giường bệnh, Lục Cảnh Điềm lẳng lặng nằm đó, đôi mắt khép hờ, có vẻ như là bị đánh thức nên đôi mắt mở to có chút hung dữ.
Diện tích bỏng trên dưới toàn thân cô ta tương đối lớn, dù là Vân Thi Thi cũng không nhẫn tâm nhìn kỹ.
Sinh mệnh cô ta có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Con người chỉ có duy nhất một thứ vũ khí lợi hại hơn vạn vật đó chính là chỉ số thông minh vượt trội.
Nhưng nó lại nằm trên một cơ thể như thế kia trông thật yếu ớt vô cùng.
Vân Thi Thi lẳng lặng nhìn cô ta thật lâu sau, im lặng không tiếng động.
Lục Cảnh Điềm cũng có rất nhiều oán hận với cô.
Trước đó, cảnh sát cũng từng gọi điện thoại tới theo thường lệ "thẩm vấn" cô, về sau cô đưa ra bằng chứng ngoại phạm nên họ hoàn toàn loại cô ra khỏi danh sách tình nghi, bởi vậy về sau cũng không thấy họ gọi điện tới nữa.
Tính cách Lục Cảnh Điềm hẳn sẽ đắc tội với không ít người.
Cô cũng chẳng có bao nhiêu đồng tình với cô ta, nhiều nhất chỉ có thể nói là thương hại mà thôi.
Mọi sự độc ác đều có căn nguyên của nó, trừ khi là tai họa bất ngờ, mọi thù hận đều có nguồn gốc của nó, chẳng có chuyện gì tự nhiên mà tìm đến.
Nếu lúc trước, Lục Cảnh Điềm không ra tay độc ác với Vân Na, không tiếc dùng dao cạo lông mày rạch mặt Vân na đến thê thảm như thế thì Vân Na cũng sẽ không hận cô ta đến thấu xương.