Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 245: Bệnh tình tái phát



Y tá tới, bình tình trấn an bà ta, Vân Na ngủ rồi, Vân Nghiệp Trình mới nhớ tới Vân Thi Thi, dự định bàn bạc với cô một chút, lúc này nên làm gì bây giờ!

Song Hữu Hữu còn không nhìn ra ý đồ của bọn họ ư?

Hiện giờ dung mạo của Vân Na có nguy cơ khó giữ được, dĩ nhiên là phải tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ. Nhất là Lý Cầm, hận không thể vắt kiệt mẹ cậu mới từ bỏ ý đồ sao?

Lúc trước thì chửi “Đồ đê tiện”, giờ con gái ruột xảy ra chuyện, không biết xấu hổ mà bảo “người một nhà”, cậu thấy thật giả dối.

Trước đây gọi bà ta một tiếng “bà ngoại”, gọi Vân Nghiệp Trình một tiếng “ông ngoại”, đó là vì nể mặt mẹ.

Giờ chân tướng của sự việc sáu năm trước rõ rành rành, cậu sẽ không còn niệm tình nữa.

“Hữu Hữu, sao cháu lại nói chuyện như vậy với ông ngoại? Tuổi còn nhỏ mà sao không biết lễ phéo thế!” Lý Cầm lớn tiếng trách mắng.

“Ông ngoại? Haha, tôi không thừa nhận, tôi có ông ngoại.” Hữu Hữu ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, nhàn nhã nói: “Nếu ông ta là ông ngoại tôi, phải biết mấy năm qua mẹ tôi sống khổ sở đến mức nào. Còn bà nữa, Lý Cầm, trước đây tôi gọi bà một tiếng bà ngoại, song bà chẳng thèm quan tâm tôi. Sáu năm qua, bà bỏ mặc tôi và mẹ, khi đó, sao bà không nghĩ tới mẹ tôi chính là con gái bà, tôi là cháu ngoại của bà? Giờ các người gặp nạn, các người lôi tình thân ra đè, xin lỗi, muộn rồi!”

Người Vân Nghiệp Trình cứng đờ, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, mấy năm nay ông không tính là làm tròn trách nhiệm của một người cha, đối với cô con gái này, ông tự nhận là thiếu nợ.

Song thái độ của Hữu Hữu đối với ông thực sự tương phản quá lớn, ông không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì.

Trong lòng Lý Cầm khó chịu, mất kiên nhẫn, nói: “Không thể nói vậy! Nhà họ Vân đối xử với cô ta không tốt sao? Dù lạnh nhạt cô ta, chẳng qua là chút mâu thuẫn nhỏ, máu mủ tình thâm, dù thế nào đi nữa ông ngoại cháu cũng là ông ruột của cháu đúng không?”

“Haha!” Như nghe thấy chuyện gì buồn cười, Hữu Hữu bỗng cười mỉa một tiếng, lạnh lùng nói: “Máu mủ tình thâm? Bà thật sự cho rằng tôi không biết mẹ không phải con ruột của các người sao?”

Nét mặt Vân Nghiệp Trình ngẩn ra.

Sao thằng bé lại biết được?

Về thân phận con gái nuôi của Vân Thi Thi, từ trước đến nay không ai nói với cậu, cậu chỉ là một đứa trẻ, từ đâu biết được?

Chẳng lẽ là...

Không thể nào, đối với cô con gái Thi Thi, ông vẫn rất hiểu.

Đối với ông, cô vẫn luôn coi ông là cha ruột mà đối xử, cô con gái này rất hiếu thuận.

“Được! Nếu cháu đã biết, mẹ cháu không phải con ruột của chúng tôi, phần công ơn nuôi dưỡng này, chẳng lại mẹ con cháu không định trả lại à?” Lý Cầm chỉ vào mặt cậu không hề khách khí lên án, dường như quên mất ở trước mặt bà ta chỉ là một đứa bé sáu tuổi.

“Trả lại?!” Hữu Hữu lạnh lùng đứng dậy, từ trong phòng sách lấy ra một xấp tài liệu dày, sắc mặt không đổi ném vào người Vân Nghiệp Trình.

“Từ sáu năm trước mẹ tôi đã giúp nhà họ Vân một lần. Lý Cầm, bà coi mẹ tôi là cái gì? Dù cho các người muốn chà đạp mẹ, Vân Thiên Hữu tôi sẽ không cho phép!”

Xoay người, cậu cười lạnh nói: “Ông Vân, còn nữa, tôi chân thành khuyên ông và vợ ông, ngậm cho chặt miệng của các người lại, đừng đi nói năng linh tinh với mẹ tôi. Chuyện ngày hôm nay đừng có mà nhắc tới trước mặt bất kì ai.”

Lý Cầm tức giận: “Mày, sao mày có thể nói...”

“Cút!” Hữu Hữu bỗng chỉ tay ra phía của, lạnh băng nói: “Cút!”

Vân Nghiệp Trình quay đầu rười đi, Lý Cầm thấy vậy, cũng cun cút đi theo.

Sắc mặt Hữu Hữu lạnh lẽo, chỉ nghĩ tới sáu năm trước mẹ vì nhà họ Vân mà phải trả giá lớn thế nào, cậu đau đến không thở nổi.

Tim thực sự quá đau, như bị đấm vào vậy.

Hữu Hữu dựa vào sô pha, tay túm chặt ngực, cảm thấy rất khó thở.

Khó thở...thật sự khó thở quá.

“Hồng hộc...hồng hộc...”

Mồ hôi lạnh chảy trên trán, cơ thể của Hữu Hữu nằm đơ trên ghế sô pha, hô hấp càng lúc càng ngắn. Cậu ôm ngực, cảm giác trái tim như bị thứ gì đè nặng, vừa tức vừa đau, thậm chí sắp không thể nào thở nổi nữa.

“Hồng hộc... hồng hộc...”

Hữu Hữu đau đớn cuộn tròn trên ghế sô pha, vạt áo túm ngực nhăn nhúm, mày nhíu chặt, cả khuôn mặt vì đau mà tái nhợt, mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu không ngừng rơi xuống trên ghế sô pha.

“Hộc... hộc...”

Chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Hữu Hữu nhìn về phía tiếng chuông truyền tới, che ngực miễn cưỡng ngồi dậy từ ghế, chậm chạp lết từng chút một, một chân vừa đặt xuống đất, dưới chân liền xụi lơ, thân thể lắc lư, ngã từ trên sô pha xuống đất.

Hộc...hộc...khó thở quá...

Cậu khó khăn tới trước bàn, tiếng chuông đã ngừng.

Tay cậu run rẩy cầm điện thoại di động, gọi đến một số, chí sau mấy giâu, điện thoại đã được kết nối, giọng nói bình tĩnh của Lý Hàn Lâm truyền đến: “Giám đốc Vân?”

“Quán lý...Lý, cứu cháu...”

Cạch.

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã rơi xuống đất.

Vân Thiên Hữu không chịu nổi nữa, sắc mặt trắng bệch ngã trên đất, khóe miệng run rẩy, bất tỉnh nhân sự.

Trong điện thoại vọng tới giọng nói lo lắng của Lý Hàn Lâm.

“Hữu... Hữu Hữu?! Vân Thiên Hữu?... Cố chịu đựng nhé, chú tới ngay đây!”

...

Ngồi trên xe quay về bệnh viện, hai tay Vân Nghiệp Trình run rẩy mở tài liệu ra, lẳng lặng xem từng trang một, sắc mặt dần nghiêm trọng lên.

Lý Cầm ngồi ở bên, kinh hồn bạt vía, vài lần muốn thăm dò, nhưng trong xe chỉ có chút tia sáng mờ tối, thị lực của bà ta không tốt, bởi vậy không thấy rõ rốt cuộc là cái gì, vì thế mở miệng hỏi: “Ông xã, đây rốt cuộc là thứ gì...”

“Đừng nói chuyện với tôi!” Vân Nghiệp Trình bỗng tức giận cắt ngang, chân mày nặng trĩu, đầu dựa vào ghế: “Đừng nói chuyện với tôi, Lý Cầm, bà đừng nói gì với tôi hết!!”

Ông thật không ngờ, sáu năm trước con gái tự dưng mang thai, đều là do...vợ ông lén lút xui khiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.