Nhưng buồn cười nhất chính là, cô ta lại không cách nào nhẫn tâm cắn đứt lưỡi của mình, thật là quá yếu đuối.
Người phụ nữ kia thành công rồi!
Đúng vậy, đây chính là quả báo mà cô ta tự gây ra cho chính mình!
Nếu lúc trước cô ta không hủy khuôn mặt của Vân Na thì bây giờ cô ta đã không phải chật vật trên giường bệnh thế này!
Vân Na kia đã thành công rồi!
Lục Cảnh Điềm đã thành công tự hủy hoại chính mình!
Hủy hoại bản thân một cách triệt để!
Cô ta không chịu nổi cảnh nhẫn nhục sống tạm bợ, càng không chịu được cảnh mình trở nên xấu xí, cô ta phải còn tiếp tục xinh đẹp rạng rỡ chào đón tương lai.
Mỗi một buổi sớm, cô ta đều nhìn thấy nắng ban mai chiếu ngoài cửa sổ, thế nhưng lại luôn cảm thấy thế giới của mình vĩnh viễn chìm trong đen tối và tuyệt vọng, giường như ánh sáng ngoài kia không chiếu được tới cô ta.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ ngồi khóc bên giường, thấy cha thở dài, Lục Cảnh Điềm lại ra sức cổ vũ chính mình.
Phải sống sót!
Chết còn không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ sống sao?
Có lẽ cô ta còn có thể bình phục mà?
Có lẽ kỹ thuật chữa bệnh hiện đại còn có thể cho cô ta cơ hội để bắt đầu một cuộc đời mới?
Có lẽ cô ta còn có tương lai?
Nhưng nỗi đau đớn không gì sánh bằng trong lúc chữa trị nhanh chóng dập tắt ý chí muốn sống của cô ta.
Chính những lúc đó khiến cô ta cảm thấy rằng, thì ra, có những lúc, còn phải sống mới chính là chuyện tàn nhẫn nhất!
Còn sống mới thực sự là khổ hình!
Sau này cô ta sẽ là một kẻ tàn phế, không thể ôm ấp người đàn ông mình yêu, cũng không thể khoác lên người những chiếc váy xinh đẹp, không cách nào dùng những thỏi son mà mình yêu thích nhất, thậm chí còn phải đối diện với gương mặt như ác quỷ của chính mình!
Ngay cả việc đi ra ngoài đường cũng đã là một chuyện xa xỉ.
Cô ta mơ hồ nghe thấy được, đùi phải của cô ta bị thương quá nặng, không thể thực hiện việc cấy da, nếu tình huống không chuyển biến tốt hơn thì buộc phải cắt bỏ.
Cắt bỏ?
Cô ta nghe được tin này thì cảm thấy dường như đất trời mù mịt, khóc không ra nước mắt!
Trong lòng cô ta hoàn toàn tan vỡ: Chẳng lẽ ngay cả cái quyền được sống sót với một cơ thể hoàn chỉnh cũng bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn vậy sao?
Chẳng lẽ nửa đời còn lại của cô ta sẽ phải trải qua trên xe lăn sao?
Mẹ cô ta không ngừng an ủi: "Điềm Điềm, đừng sợ, cho dù con chỉ còn một cái chân, nửa đời còn lại, mẹ vẫn sẽ nuôi con."
Lục Cảnh Điềm không muốn nói chuyện, cô ta khóc lóc nức nở: "Vậy đến lúc cả cha và mẹ đều không còn nữa thì sao?"
Ai sẽ nuôi dưỡng một kẻ tàn phế như cô ta đây?
Chẳng bằng nhân lúc này mà tự kết liễu mình còn hơn!
Sau khi thay thuốc, Lục Cảnh Điềm đổ mồ hôi lạnh khắp người, ngay cả khăn trải giường cũng ướt nhẹp.
Y tá không thể đỡ cô ta sang một bên, đổi khăn trải giường mới.
Mà cả quá trình này, cô ta lại càng đau đớn thêm.
Cô ta bị thương khắp người, cho dù là chạm vào chỗ nào thì cũng sẽ rất đau, y tá đỡ cô ta sang một cái giường khác, cô ta phải chịu vô số đau đớn.
Sống không bằng chết...
Sống không bằng chết!
Trong lòng cô ta không ngừng tự nhủ những lời này, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Cô ta không ngừng suy nghĩ miên man, tại sao trận lửa kia không thiêu cô ta thành tro tàn luôn?
Ít nhất cô ta đã không phải chịu nỗi đau đớn như bây giờ.
Ít nhất, cô ta không cần phải khổ sở sống tạm bợ từng ngày, dày vò như vậy...
Ông trời ơi, mau mang cô ta đi đi!
Cô ta thật sự không còn chút ý nghĩ muốn sống nào nữa rồi.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, bà Lục vội vàng đi vào, lại nhìn Lục Cảnh Điềm, thấy cô ta đã nằm thẳng tắp trên giường bệnh, cả người cứng ngắc, không hề nhúc nhích, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, ngay cả ánh sáng chói chang bên ngoài cửa sổ cũng không thể tiến vào trong con ngươi của cô ta.