Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2480: Yêu Quái! (1)



Ánh mắt cô ta ảm đạm vô hồn, không chút ánh sáng, không còn can đảm.

Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng lên xuống, sợ là không cách nào nhìn ra được đây là một người vẫn đang sống thực sự chứ không phải là một khối thi thể bị đốt cháy.

Bà Lục cũng không thể chịu đựng được, xoay người nhéo vạt áo Lục Bác Thịnh, cố nén đau khổ nói: "Thật sự không có biện pháp sao? Bác Thịnh, ông cứ trơ mắt nhìn con gái mình chịu khổ như vậy sao? Nó... Nó như vậy thì sống tốt thế nào được?"

"Tôi còn có thể làm gì? Tôi thì có thể nghĩ ra cách gì đây?! Nếu có thể thay nó chịu khổ, tôi cũng không từ chối! Nhưng chuyện này tôi không quyết được, tôi cũng không có cách nào, tôi cũng rất đau khổ! Bà cho là... Bà cho là tôi muốn trơ mắt nhìn nó chịu khổ sao?"

Lục Bác Thịnh đau lòng không kìm được, ông ta đau đớn kịch liệt thở dài một tiếng, bỗng nhiên đè thấp giọng: "Nếu có thể, tôi không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện chết đi rồi thì không còn phải chịu đau đớn nữa, nhưng mà... Tôi không có dũng khí lớn như vậy! Huống hồ, muốn nó sống tốt thì chính nó phải có ý chí cố gắng tiếp tục sống! Bà là mẹ của nó, bà càng phải mạnh mẽ hơn nó mới đúng!"

Chết đi rồi sẽ không đau nữa sao?

Bà Lục vừa nghe đến từ này, giật mình một cái, lập tức đẩy ông ta ra, ép hỏi: "Ông điên rồi sao? Nó là con ông, vậy mà ông lại muốn giết chết nó? Ông bị điên rồi à!"

Lục Bác Thịnh thấy lời nói của mình bị xuyên tạc, sốt ruột khoát tay: "Bà cứ bình tĩnh! Cứ bình tĩnh. Chúng ta bây giờ cần bình tĩnh!"

Nói xong, ông ta đẩy cửa ra đi ra ngoài, đến hành lang hút thuốc.

Bà Lục lập tức ngã ngồi ở trên ghế, ôm mặt muốn khóc, lại nhịn xuống, cố gắng không rơi nước mắt.

Có đôi khi, con người đau khổ đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể rơi được nữa rồi.

...

Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, lại chuyển tới ICU, đằng đẵng nửa tháng, khốn khổ vô cùng.

Trải qua năm lần thay thuốc thống khổ, Lục Cảnh Điềm rốt cuộc hồi phục, đã có thể xuống giường.

Xuống được giường, có nghĩa là phải lập tức tiến hành trị liệu khôi phục sức khoẻ.

Bác sĩ luôn dặn dò, trị liệu khôi phục sức khoẻ sẽ kéo dài, cô ta thuộc loại bỏng nặng, bắp thịt, trí nhớ, thần kinh ngoại biên đều đã bị tổn thương, nếu không làm huấn luyện dẫn đến việc cơ bắp bị teo lại.

Trị liệu khôi phục sức khoẻ rất đau khổ, nhưng cho dù đau đớn đến mấy cũng cần phải tiến hành.

Sau khi Lục Cảnh Điềm xuống giường, ngày đầu tiên thử ở trong phòng bệnh đi lại hai bước, đã đau đến mức thở hổn hển.

Ngày hôm sau, rốt cuộc đã có thể đi được bốn bước, dần dần, cô ta đã có thể thử lấy tay đẩy cửa, đi ra khỏi phòng bệnh.

Đáy lòng Lục Cảnh Điềm từ từ nổi lên một tia vui mừng, rốt cuộc cảm nhận được niềm vui sướng.

Cô ta nghĩ, chỉ cần từ nay về sau không soi gương nữa, chắc sẽ không có chuyện gì.

Cô ta gắng sống sót, vì bình minh rực rỡ, vì hoàng hôn mỹ lệ, mặc dù cô ta từng muốn từ bỏ mạng sống của mình nhiều lần, nhưng cô ta vẫn còn lưu luyến cuộc sống tươi đẹp này.

Cô ta còn nhiều điều tiếc nuối chưa làm xong.

Thân thể của cô ta khôi phục khá nhanh, bác sĩ cũng nói, nếu cứ đà này, có lẽ có thể giữ chân cô ta lại, không cần cắt bỏ nữa.

Lục Cảnh Điềm được cổ vũ, khiến cho cô ta dấy lên hy vọng.

Kỹ thuật chữa bệnh sẽ càng ngày càng phát triển, chỉnh sửa nhan sắc chắc không quá khó?

Cô ta tự an ủi bản thân như vậy, tự tiếp thêm cho mình động lực, mong muốn bản thân mau khoẻ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.