Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2500: Một Thân Một Mình



Cô xốc hành lý lên, đi vào quán trọ.

Lúc tới nơi, quầy hàng trong quán đã không còn một bóng người, cô gọi nữa ngày, cuối cùng mới có một giọng nói cất lên từ cuối hành lang.

"Tới đây!"

Một người đàn ông trung niên từ trong đi ra, mới vừa đi tới quầy hàng, nhìn thấy một cô gái trẻ dáng dấp thanh thuần xinh đẹp đứng đó, không khỏi có chút kinh ngạc!

Yển Thành là một huyện rất nhỏ, rất ít người biết.

Sống ở đây chủ yếu là người dân gốc của Yển Thành, Yển Thành rất nhỏ, bần cùng lạc hậu, vì vậy chỉ có người ở đây chuyển ra thành phố ở, chứ không có chuyện người thành phố chuyển về đây.

Trừ phi là thăm người nhà.

Ông chủ nhìn cô gái trước mặt, ngây người mất một hồi.

Ông sống tới tuổi này, còn chưa thấy qua cô gái nào có dáng dấp như người trước mặt này đâu!

Yển Thành là một huyện nông thôn chính hiệu, các bé gái lớn lên ở đây, từ nhỏ đã được cha mẹ cho lên núi chăn dê, làn da đều bị cây cỏ, lao động làm cho thô dáp, càng không nói tới mấy thứ mỹ phẩm dưỡng gia gì đó, không khác gì mấy người phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, quần áo lôi thôi, tóc tai thì lếch nhếch.

Còn cô gái này, vừa nhìn liền biết xuất thân từ nhà có điều kiện.

Quần áo tươm tất, khuôn mặt xinh đẹp, chất da vô cùng tốt, trơn mềm trắng mịn, nhất là khuôn mặt, tinh xảo như tranh vẻ, chỉ một cái nhếch mày, cũng đẹp tới mức khiến cho người ta phải kinh ngạc!

Thật sự rất xinh đẹp!

Ông chủ thẩm cảm khái một tiếng, liền để ý tới Mạnh Tinh Tuyết thoạt nhìn gầy gò yếu ớt, khuôn mặt cũng có chút tái nhợt, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Cô gái, cô là từ đâu tới đây vậy?"

Mạnh Tinh Tuyết cũng không trả lời ông, mà hỏi: "Ông chủ, chỗ này của ông còn phòng không?"

Ông chủ giật mình, tùy tiện nói: "Có! Một mình cô sao?"

"Đúng vậy! Một mình!"

"Nghe giọng cô, không giống như người địa phương, tới Yển Thành tìm người sao?"

"Không phải, chỉ ngang qua thôi, sáng mai là rời đi!"

Mạnh Tinh Tuyết trong lòng đầy cảnh giác, cũng không có nói chuyện quá nhiều.

Ông chủ mở quán trọ lâu như vậy, mỗi ngày đều gặp người đi qua đường, tự nhiên cũng biết chút cách nhìn mặt người khác, biết cô lúc này đang cảnh giác với mình, nên cũng không có hỏi thêm nhiều.

"Lấy chứng minh thư* ra đăng ký!"

*Chứng minh thư: Ở Trung Quốc được gọi là thẻ căn cước, thẻ căn cước có hình thức tương tự chứng minh thư nhân nhân của Việt Nam.

Mạnh Tinh Tuyết lập tức tìm trong túi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, cô nghĩ, giả sử dùng chứng minh thư ghi danh, Mộ Yến Thừa có thể tìm được đến đây hay không?

Nghĩ tới đây, cô liền hoảng sợ, không khỏi lấy tay xoa nhẹ bụng dưới, ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Ông chủ, hình như tôi quên mang chứng minh thư theo rồi, nhất định phải cần nó sao?"

"Ra ngoài làm sao lại quên được nó chứ? Đi quán trọ cũng cần có chứng minh thư để ghi tên!" Ông chủ nói, bỗng nhiên nghi ngờ: "Cô bé, cô trưởng thành chưa?"

"Tất nhiên là rồi! Tôi đã hai mươi tuổi..."

Cô khẩn trương giải thích.

Ông chủ cười cười, tùy tiện nói: "Tính toán một chút! Thôi không cần thẻ cũng được! Đã trễ thế này, trong vòng trăm dặm ở đâu, ngoài trừ quán của tôi, cũng không còn nơi nào khác, đón xe cũng không còn, cô cứ ở đây trước đi!"

Mạnh Tinh Tuyết cảm kích nói: "Cám ơn ông chủ!"

"Tiền phí một đêm là 60 đồng, thế chấp 100 đồng!"

Mạnh Tinh Tuyết trong lòng thầm líu lưỡi, nơi này giá cả rẻ như vậy sao?

Cả đêm chỉ có 60 đồng?

Ở thủ đô, ở một đêm cũng phải mất hơn 300 đồng.

Sẽ không phải là quán trọ đen chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.