Kết quả là, rất nhiều cảnh sát nam xuất ngũ từ bộ đội, đều hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Còn A Đông, từ sau lần trước bị cô hung hăng đánh một trận, cũng ngoan không ít, nhìn thấy cô, sợ tới mức cúi đầu khom lưng, không dám nói hai lời.
Lần này, lại rơi vào trong tay cô nữa rồi.
Trên đường về cục cảnh sát, Mạnh Tinh Tuyết ngồi bên tay lái phụ, một cảnh sát đè hai người kia ở phía sau, Sở Hà một đường lát xe về cục.
Lấy lời khai, ghi vào hồ sơ, nhưng mà thực chất cũng không có tổn thương nghiêm trọng gì, bởi vậy, tối đa chỉ có thể giáo dục phê bình, thậm chí cả tạm giam cũng không có.
Sở Hà rất giận, mắng hai người một phen, rồi bắt hai người đến chỗ tạm giam, nhốt lại.
Mạnh Tinh Tuyết tò mò nhìn theo ba người, vội vàng hỏi cảnh sát phụ trách bên người, cảnh sát kia nói, "Chắc là đi "phê bình giáo dục" rồi?"
"Phê bình giáo dục?"
"Ừ!" Sắc mặt cảnh sát phụ trách kia bỗng nhiên hơi thay đổi, "Thủ đoạn chị Sở dùng với những đồ bỏ đi này, luôn rất thô bạo, đánh một trận trước rồi nói."
"Đánh...?"
"Hai tên này không thiếu tiền án trong cục chúng án tôi, là "khách quen" của cục, chị Sở thấy bọn họ rất phiền, lần này phỏng chừng hẳn sẽ đánh rất ác đó!?"
Quả nhiên.
Lúc Sở Hà mang hai người ra ngoài, a Đông và A Trình đi theo phía sau mặt mũi bầm dập, nhất là đôi mắt, một bên xanh một bên tím, đi rất chậm, Sở Hà lại đá thêm một cái, lớn tiếng trách mắng, "Có biết đi đường không?!"
"Biết! biết!"
"Lần sau còn để tôi thấy xem thấy các cậu, thì tuyệt đối không dễ nói chuyện như hôm nay!" Mặt Sở Hà đầy chán ghét nói, "Hai người đàn ông to con đi bắt nạt một cô gái, thực thay các ngươi cảm thấy dọa người!"
"Chị Sở, chúng tôi biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không tái phạm nữa!"
Sở Hà lạnh lùng nói, "Ha ha! Nếu còn tái phạm, các cậu không khỏi tránh phải ăn cơm tù đó!"
Hai người mặt xám mày tro rời khỏi cục cảnh sát, như là chuột chạy qua đường vậy.
Sở Hà đi tới bên người Mạnh Tinh Tuyết, nhướng mày, cười nói, "Đi được, không có chuyện gì, cô có thể đi về!"
"Tôi..."
Bỗng nhiên Mạnh Tinh Tuyết hơi lo lắng, cô ấp úng, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên lo lắng hỏi, "Nhà nghỉ kia tôi không dám ở nữa, cũng không biết ở xung quanh đây có nhà nghỉ khác không, hoặc là khách sạn hay nhà trọ rẻ một chút cũng được, tôi ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm nhà."
"Tìm nhà?"
Sở Hà thấy ngoài ý muốn, "Cô định tìm nhà trong Yển Thành?"
"Dạ, phải.”
"Vì sao?"
Sở Hà lại càng khó hiểu, "Tôi chỉ thấy người ta đua nhau đi thành phố lớn, chưa thấy ai trong thành phố lớn chạy đến vùng quê nghèo khó này!"
"Tôi..."
Mạnh Tinh Tuyết muốn nói lại thôi, khuôn mặt buồn bã.
Sở Hà biết cô là một mình ở nhà nghỉ kia, lo lắng, lo lắng hai tên côn đồ quay lại báo thù, bởi vậy, bất đắc dĩ nói, "Nếu không, nếu cô không ngại, thì đi nhà tôi ta ở một đêm? Vừa lúc, tôi cũng tan làm, thuận đường đi cùng cô."
"Có thể chứ?"
Mạnh Tinh Tuyết hơi bất an, "Có thể làm phiền cô quá không?"
Sở Hà lắc đầu, thoải mái nói, "Hẳn không! Trong nhà tôi chỉ có tôi và con nhỏ, nhà rất lớn, vừa lúc có một căn phòng trống cho cô ở."
Mạnh Tinh Tuyết thấy ngoài ý muốn, "Con trai? Cô kết hôn rồi hả?"
Cô ngoài ý muốn vì, tuổi Sở Hà còn trẻ không giống người đã đã có con.