Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc trước năng lực phân tích của cô ấy, giật mình, lập tức nói: "Tôi thật sự không nỡ, đây là đứa bé của tôi và anh ấy, cũng là đứa con đầu của tôi, tôi tuyệt đối không thể vứt bỏ đứa trẻ. Có lẽ là do tình mẹ con đi? Chỉ cần tưởng tượng một chút đến chuyện phá thai, mẹ con phân li là một chuyện đau lòng đến cỡ nào."
"Người đàn ông kia phụ cô?"
Sở Hà đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Mạnh Tinh Tuyết thoáng trống rỗng, cô yên lặng buông mi, bỗng nhiên bật cười nói: "Chưa nói tới cái gì mà phụ với không phụ, chẳng qua là từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi tình nguyện. Chợt tỉnh giấc phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng nên không còn tiếp tục vọng tưởng nữa. Hiện tại, tôi chỉ nghĩ đến một nơi xa xôi, thuê một căn nhà nhỏ, an tâm dưỡng thai, sinh con sau đó nuôi nó thành người."
"Yển Thành không có quá nhiều phòng trống cho thuê, bởi vì người dân ở đây khá bảo thủ, họ sẽ không vui vẻ khi lấy nhà mình ra để cho thuê."
Sở Hà nói: "Có điều, nếu cô không ngại, có thể ở tại chỗ của tôi."
"Chỗ của chị?"
"Ừ."
Sở Hà nói tiếp: "Năm ngoái tôi có mua một căn nhà, nhà cửa tuy không lớn, nhưng vẫn còn thừa một phòng. Nếu cô không ngại có thể ở tạm căn phòng kia."
"Thật không ạ?"
Mạnh Tinh Tuyết mừng khôn tả xiết.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể tìm được chỗ ở ổn định, quan trọng là..., người cho thuê còn là cảnh sát, chí ít thì an toàn của bản thân cô có thể đảm bảo!
"Vậy tiền thuê nhà tính thế nào ạ?"
"Tiền thuê nhà thì thôi đi? Dù sao phòng để không cũng chẳng làm gì, hiện tại đều đã phủ đẩy một lớp bụi rồi."
Mạnh Tinh Tuyết không vui nói: "Tiền thuê nhà vẫn nên tính! Chuyện nào ra chuyện đó, nếu tôi đã ở nhà của chị thì vẫn nên trả tiền thuê cho chị! Điều này là chuyện hiển nhiên."
"Nếu cô đã muốn trả vậy lấy 300 đi. Tiền thuê này cũng không quá đắt đỏ."
Mạnh Tinh Tuyết nói: "Được."
Im lặng một lát, Sở Hà bỗng nhiên nói: "Một mình nuôi con sẽ rất vất vả. Làm mẹ đơn thân sẽ phải chịu sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng, chi phí ăn mặc, chi tiêu gia đình sẽ giống như ngọn núi đề lên hai vai cô. Ừm, có điều, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô. Bởi vì, lúc trước khi biết mình mang thai, mặc dù không có bất cứ ký ức nào về cha đứa bé, nhưng tình mẹ con trời sinh vẫn còn ở đó, đích thực là không thể nào biến mất được."
"Không có bất cứ ký ức gì về cha đứa bé?!"
Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ kinh ngạc: "Làm sao có thể?! Chẳng lẽ chị không biết có đứa bé như thế nào sao?"
Ánh mắt Sở Hà nhìn thẳng phía trước, mặt không chút thay đổi nói: "Năm năm trước, lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một hộ dân ở Yển Thành. Yển Thành giáp biển, bọn họ đều nói, tôi được vớt lên từ dưới biển, lúc phát hiện ra tôi thì đã thấy tôi nằm úp sấp trên một tấm gỗ lớn, người trong tình trạng hôn mê, may là cả người đông cứng nằm trên tấm gỗ không rơi xuống biển. Lúc tỉnh dậy gần như không nhớ bất cứ điều gì, thậm chí không biết tên mình, "Sở Hà"- cái tên này là do tôi tự đặt."
"Không có bất cứ trí nhớ gì?"
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ là do mất trí nhớ chăng?"
Sở hà "ừ" một tiếng, lại nói: "Gáy tôi giống như đã từng chịu sự va đập nào đó, chảy máu, bác sĩ nói, đối với những chuyện đã xảy ra tôi không có bất cứ ấn tượng gì đại khái là vì não bộ phải chịu một sự va chạm nào đó."