Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 255: Xé rách mặt



Tuy cô không để ý ánh nhìn của người ngoài, nhưng cô hận nhất là vì sao Lý Cầm luôn nói năng ngoa ngoắt vậy?

“Tôi không có!”

Lý Cầm quở trách: “Cô không có? Cô đừng có mà lừa tôi. Hàng xóm nói cho tôi biết, hôm đó cô ngồi lên một chiếc xe Bentley! Cô đừng có nói với tôi đấy là xe cô tự mua nhé!”

Trong lòng Vân Thi Thi giật thót.

Hôm tiệc rượu, lúc Cố Tinh Trạch tới đón cô, hình như đi xe Bentley.

Xe Bentley lái vào khu nhà trọ, khi đó hàng xóm đều thấy cô lên xe, nào có ai biết cô lên xe để đi tham gia tiệc rượu, cho rằng cô có đàn ông bên ngoài, chắc làm việc không sạch sẽ.

Thỉnh thoảng có những lúc, người ngoài thấy cô xinh đẹp gọn gàng, xuất phát từ sự ghen tị, từ ước ao, sẽ ác ý phỏng đoán cô, chỉ trỏ.

Vì thế, việc này truyền đến tai Lý Cầm, bà ta thật sự cho rằng bên ngoài Vân Thi Thi có ông chủ bao nuôi, còn là tin chắc không nghi ngờ!

Nhưng cô nào có ông chủ nào? Cô đào đâu ra 50 vạn?

Giờ Lý Cầm há mồm đòi tiền, mở miệng bắt cô nhất định phải dâng tiền đến trước mặt bà ta, không sẽ là bất hiếu?

Vân Thi Thi chợt cảm thấy không có sức mà đôi co, đơn giản ngậm miệng không nói gì.

Lý Cầm thấy cô không có biểu cảm gì, vì thế quay sang thầm thì với người nhà của giường bệnh khác: “Ôi, tôi nói hồi lâu mà nó không thèm trả lời là sao? Thực sự là... có con gái vô tình vô nghĩa như nó, là quả báo kiếp trước của tôi à?”

Vân Thi Thi vẫn chẳng có hành động gì, sắc mặt lạnh lão cùng cực.

Người nhà bên cạnh không nhìn nổi nữa, đứng dậy đầy tức giận chỉ trích Vân Thi Thi: “Cô gái tôi nói này, đây là cô không đúng! Đều là người một nhà, càng vào lúc khó khăn thì càng nên giúp đỡ nhau chứ? Huống chi bà ấy lại là mẹ cô, mẹ cô van nài cô như thế, cô lại thờ ơ, bày vẻ lạnh lùng, chưa từng gặp ai bất hiếu như cô hết!”

“Đúng đấy. Nằm trên giường đâu phải ai khác mà chính là em gái cô mà! Sao cô lại bạc bẽo quá vậy?” Bệnh nhân nằm trên giường cũng oán giận nói.

“Hừ, nếu tôi có con gái như này, tôi thà chẳng sinh còn hơn, nuôi nó lớn rồi nó báo oán mình à?”

Bờ vai Vân Thi Thi cứng ngắc.

Em gái...

Đúng vậy, cô ta là em gái cô, từ nhỏ đến lớn cô đều vô cùng yêu thương đứa em này, Vân Na thích quần áo nào, dù cô nhịn ăn nhịn tiêu cũng sẽ lấy tiền tiêu vặt mua cho nó bộ đấy.

Khi đó điện thoại Apple rất nổi tiếng, hơn vạn đồng, cô cắn răng lấy tiền đi làm mua cho nó.

Cô chưa đủ tốt với cô em gái này à?

Nhưng cô em gái đã đáp lại cô những gì?

Lý Cầm thấy có người đứng ra làm chỗ dưa, vì thế cây ngay không sợ chết đứng, trên mặt lại bày vẻ tủi thân bất lực.

“Ôi, mọi người không biết đó thôi, cô ấy không phải con ruột của tôi, là vợ chồng tôi nhận nuôi, từ nhỏ đã lạnh nhạt với tôi.”

“Nhận nuôi?!”

Mọi người nghe xong, kinh ngạc, càng thêm phẫn nộ!

“Cô thật tàn nhẫn, vong ân bội nghĩa! Tôi nói nào có cô con gái nào tuyệt tình như thế, hóa ra là nhận nuôi à!?”

“Thật quá đáng! Cô không biết báo đáp à! Nếu mẹ cô không nhận nuôi cô, cô có thể có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ sao? Cô có từng nghĩ cô có thể lớn lên như này là cướp đi may mắn của người khác không!”

Rốt cuộc Vân Thi Thi cũng được nếm trải tư vị trăm miệng cũng không nói nổi, lúc này, cô chợt nhớ đến Hữu Hữu, lòng như lửa đốt, xoay người muốn đi.

Lý Cầm thấy cô sắp đi, lập tức lao đến giữ tay cô lại.

Vân Thi Thi thấy rất phiền, đẩy bà ta ra.

Lý Cầm thuận thế ngã xuống đất, mở miệng gào khóc: “Đánh người rồi...Mẹ chỉ kéo tay con thôi mà...”

“Giả vờ cái gì?!” Vân Thi Thi tức giận nói: “Giờ Hữu Hữu đang lúc nguy hiểm, tôi không muốn để ý bà cố tình gây sự nữa!”

Dứt lời, xoay người muốn đi, lại bị đám người nhà bệnh nhân chặn ở cửa.

“Cô muốn đi đâu mà đi?!”

“Đồ bất hiếu, không có lương tâm, sao cô dám đánh người!?”

Mắt Vân Thi Thi lóe lên sự nguy hiểm: “Cút ngay! Đừng cản đường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.