“Ở trong mắt tôi, một bộ quần áo đó không tính là gì, nhưng mà đối với anh ta mà nói, là một tháng chi tiêu.”
Dừng một chút, Dung Huyên lại mỉm cười nói, “Yêu đương với một người bình dân như vậy, không có bao nhiêu vui mừng. Cuối cùng anh ta vì chi phí một học kỳ, cũng chỉ có thể mua được cho tôi một hộp phấn, tình yêu như vậy, vĩnh viễn không có bất ngờ và vui mừng, nhạt nhẽo như nước, tôi thậm chí muốn thích ứng với cuộc sống của anh ấy, nhìn chi phí tiêu dùng, nhìn cách sinh hoạt! Bởi vậy, cho dù hai người yêu nhau, vẫn bị hiện thực tàn khốc đánh bại!”
Vân Thi Thi nghe vậy, không khỏi giật mình.
“Cho nên, Thi Thi, tôi thật sự hâm mộ cô đó! Nhìn ra được, anh Triết thật lòng yêu thương cô, cuộc sống của anh ấy, cho đến bây giờ đều là cẩm y ngọc thực, nhưng vì thích ứng với cô, anh ấy đã hạ mình, thích ứng với cuộc sống của cô, giá trị của cô! Anh ấy nhất định cực kỳ yêu cô!”
Hữu Hữu nghe vậy, lại im miệng không nói.
Trong lòng lại cảm thấy thực buồn cười.
Tình yêu thật sự như vậy sao?
Nếu để điều kiện và giá trị là trên hết, chẳng lẽ là đúng đắn?
Cho dù là tình yêu hay hôn nhân, chẳng lẽ phụ nữ chỉ muốn những bộ quần áo hàng hiệu xinh đẹp, túi mấy trăm vạn, trang sức xinh đẹp, cùng với tiền tài có thể thõa mãn dục vọng sao?
Nếu tình cảm thật sự đơn giản như vậy, chuyện đó có thể đáng ăn mừng rồi.
Thực ra, cho dù là tình yêu hay hôn nhân, chỉ cần hai người cố gắng dung nhập, liền có thể hiểu ý nhau.
Chỉ cần có tình yêu, thói quen không có gì mà không phá được.
Chỉ cần có tình yêu, không có gì không vượt qua được.
Cha đúng là quý công tử cẩm y ngọc thực, nhưng mà sau khi ở cùng một chỗ với mẹ, chưa nói tới hạ mình, vì mẹ thích ứng rất nhiều.
Nhưng mà cậu nhìn thấy cha, giống như là rất thích thú!
Không có bao nhiêu vĩ đại, chỉ có đầy đủ tình yêu.
Vân Thi Thi đột nhiên cười lạnh, “Cô ám chỉ tôi cái gì?”
Dung Huyên mở to hai mắt nhìn, “Thi Thi, tôi không có ám chỉ cô cái gì mà? Cô lại suy nghĩ linh tinh rồi! Cô đừng để ý, tôi chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi!”
“Hả…? Tôi còn tưởng rằng cô ám chỉ tôi không có bối cảnh và thân phận, không xứng với anh ấy.”
“Sao có thể chứ?”
Dung Huyên cười khan vài tiếng, “Tôi không nghĩ như vậy đâu, trái lại tôi lại cảm thấy, cô rất tuyệt.”
“Rất tuyệt sao?”
“Tôi cảm thấy cô như vậy rất có dũng khí đó! Dù sao người vì yêu giống như cô, có gan phá bỏ, cố chấp với tình yêu, đúng là lợi hại. Tôi rất thưởng thức cô!”
Vân Thi Thi chưa kịp trả lời, Hữu Hữu đột nhiên quay đầu, trên mặt hiện lên tươi cười ý vị thâm trường, nói, “Dì Huyên Huyên, cháu cũng rất thưởng thức dì nha!”
Dung Huyên nghe vậy, trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng bánh bao nhỏ này muốn khen ngợi cô ta cái gì, vì vậy cô ta tao nhã ngẩng mặt lên, hỏi ngược lại, “Hả…? Thưởng thức dì cái gì?”
Hữu Hữu mỉm cười tao nhã, “Thưởng thức da mặt dày của dì.”
“Khụ…”
Vân Thi Thi bị một câu nói của Hữu Hữu làm cho sặc khụ một tiếng.
Vẻ mặt Dung Huyên nhất thời cứng đờ, tựa tiếu phi tiếu, lại nghiến răng nghiến lợi.
“Cháu nói cái gì?”
Hữu Hữu không chút để ý nói, “Chẳng lẽ không đúng sao? Cháu thấy dì có vẻ không biết đúng mực, còn dính lấy cha và mẹ, dì không biết như vậy rất giống thuốc cao trên da chó, cực kỳ chướng mắt sao?”
Trên mặt Dung Huyên lập tức sửng sốt, cơ mặt giật giật không ngừng.