Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 256: Rốt cuộc bùng nổ



Trong đó có một người phụ nữ ăn nói rất khó nghe, hình như bà ta đã về phe Lý Cầm, giận đỏ bừng mặt, vì Lý Cầm bênh vực kẻ yếu: “Đổi lại là tôi, nhất định tôi sẽ bị đứa bất hiếu như cô làm tức chết!”

“Đúng! Đều nói con gái là tri kỷ, là áo bông nhỏ của mẹ, nhưng không có lương tâm như cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy!”

Vân Thi Thi cắn răng, nhẫn nhịn, nước mắt trong hốc mắt cố nén để không rơi xuống, bỗng ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Nói xong chưa?”

Âm thành của cô không lớn, nhưng ẩn chứa sức mạnh, lộ ra hơi lạnh thấu xương, nhất thời phòng bệnh yên tĩnh lại.

Mọi người hoặc phẫn nộ, hoặc kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu, cho rằng cô không có thuốc nào chữa được nữa!

Cô hít sâu một hơi, nói với mọi người: “Các người có tư cách gì đánh giá tôi?”

“Á à! Mồm miệng cứng quá nhỉ?!”

Vân Thi Thi không hề yếu thế nói: “Tôi chửi bới cô, hay trợn mắt nhìn cô chưa? Từ đầu tới đuôi các người đều tự suy diễn đúng không?”

Mọi người im lặng.

Vân Thi Thi nói tiếp: “Bà hiểu tôi sao? Bà có biết 20 năm qua tôi sống thế nào không?”

...

“Bà biết cảnh ngộ của tôi không? Biết nỗi khổ của tôi không? Bà không hề biết gì hết, lại làm vẻ như rất hiểu, đây là chuyện nhà chúng tôi, đến lượt bà xen mồm vào ư?”

...

“Chúng tôi đâu nói gì quá đáng, chẳng qua cảm thấy một đứa con gái còn trẻ tuổi như thế, không cố học hành cho tốt, ở bên ngoài quyến rũ nhà giàu!”

“Đúng, không biết xấu hổ, chen chân vào nhà người khác, không học giỏi, người như cô làm xã hội thêm bại hoại!”

Lý Cầm nói: “Mọi người đừng nói nữa, mặt mũi của tôi mất hết rồi! Ôi, nhận nuôi nhưng cũng không gần gũi bằng ruột thịt, tôi cũng đâu còn cách nào khác?”

“Bất hiếu là một việc, có đức hay không lại là việc khác, con gái con đứa còn trẻ như thế mà đã học làm tình nhân...”

Vân Thi Thi cô độc đứng giữa dòng nước xoáy của dư luận, trong đám người, bóng lưng có mấy phần hiu quạnh.

Ngay lúc mọi người đang mồm năm miệng bảy, giọng nói ưu nhã của một người đàn ông cắt ngang bọn họ.

“Tình nhân?”

Mọi người nghe thấy quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn thành thục sắc mặt lạnh băng dựa ở cửa, khuôn mặt tuấn mĩ như thiên thần hiện lên sự tức giận nhàn nhạt.

Vân Thi Thi nhìn thấy anh, không khỏi quẫn bách, cúi đầu, nét mặt chật vật.

Vân Na cũng mở mắt, trên thực tế, cô ta đã sớm tỉnh, chỉ là đang giả vờ ngủ mà thôi.

Trong lòng cô ta đang dồn nén, vết thương trên mặt vừa to vừa viêm, vừa sưng vừa đau, giờ Vân Thi Thi còn không muốn đưa tiền để cô ta sửa mặt, cô ta càng thêm giận dữ.

Nhưng nghe thấy mọi người không rõ sự việc giúp Lý Cầm chỉ trích Vân Thi Thi, tâm trạng cô ta rất dễ chịu.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của một người đàn ông lại thức tỉnh cô ta.

Cô ta mở mắt ra, đã thấy người đứng ở cửa đúng là Mộ Nhã Triết.

Mộ Nhã Triết...?! Tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Mộ? Sao cậu ta lại ở đây?

Lý Cầm vừa thấy anh, cả người đơ ra như bị sét đánh.

Vân Na không nhận ra, nhưng ánh mắt bà ta rất sắc, bà ta không biết người đàn ông trước mắt là ai, nhưng để ý thấy ngũ quan của người đàn ông này rất giống Vân Thiên Hữu.

Quả thực rất giống, cặp mắt kia, sống mũi cao, thậm chí cả đôi môi mỏng, dường như không có gì khác biệt!

Nếu bảo người đàn ông kia không có chút quan hệ nào với thằng nhóc kia, làm sao bà ta tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.