Vân Na ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh, “Đau, sao có thể không đau? Nhưng so với việc tuyệt vọng đặt mình vào trong địa ngục, chút đau này có tính là gì?”
Sở dĩ cô ta thiêu hủy vân tay chính mình, thứ nhất là vì che dấu thân phận của mình.
Thứ hai, là vì báo thù.
Đúng vậy.
Cô ta có sinh mệnh mới, ý nghĩa tồn tại sinh mệnh này, đó là báo thù!
Trái tim Kỷ Nhan vô cùng rét lạnh, càng cảm thấy khủng bố!
Mười ngón tay liền với bàn tay, cứng rắn thiêu hủy vân tay, người phụ nữ này lòng dạ độc ác biết bao nhiêu.
Đối với mình đều tàn nhẫn như vậy, đối với người khác còn ác hơn.
Người phụ nữ này, tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.
Nhưng mà, hiện giờ hai người đã đứng chung một thuyền, lợi dụng lẫn nhau.
Vân Na lợi dụng cô ta nhận được che chở, mà cô ta, lợi dụng Vân Na để báo thù.
Đúng vậy…
Bọn họ có chung kẻ địch.
Vân Thi Thi - -
Người phụ nữ này, cô ta muốn diệt trừ sạch sẽ!
Lúc trước, tiền đồ của cô ta vốn rực rỡ, nhưng mà nghĩ sai thì hỏng hết, thiếu mất cán chuôi, tiền đồ rực rỡ, cứ như vậy bị hủy trong tay cô!
Cô ta không cam lòng!
Nhất là khi nhìn thấy Vân Thi Thi tươi đẹp rực rỡ ở trong giới giải trí như vậy, sự nghiệp thuận lợi, chẳng những là nữ chính phòng vé bán được cao nhất, còn nhận được giải thưởng trong phim điện ảnh, trong lúc này, hai đầu đều thuận lợi.
Cô ta nhìn mà đỏ mắt!
Bởi vậy hạ quyết tâm, muốn đoạt lại toàn bộ những thứ vốn thuộc về cô ta!
Kỷ Nhan ngồi xuống giường, đột nhiên nói, “Hôm qua Vân Thi Thi mới vừa về nước.”
“Về nước?”
Trên mặt Vân Na có chút bất ngờ, “Lúc trước cô ta đi đâu?”
“Cô ta xin phép đoàn làm phim, lúc trước tôi cũng không biết cô ta đi đâu, mãi đến khi cô ta về nước, ngẫu nhiên đi qua phòng nghỉ của cô ta, nghe được cô ta và trợ lý đang nói chuyện về áo cưới.”
Kỷ Nhan dừng một chút, lại nói, “Chắc là cô ra ra nước ngoài chụp ảnh cưới!”
“Chụp ảnh cưới sao?”
Vân Na nghe vậy, trên mặt đột nhiên hiện lên nét mặt vô cùng hưng phấn, “A! Ra nước ngoài chụp ảnh cưới, đúng là rực rỡ! Đúng là hạnh phúc!”
Tươi cười trên mặt cô ta càng lạnh lùng đáng sợ, thậm chí hiện lên ý tứ hàm xúc hung dữ!
Vân Thi Thi à, cô cứ cười đi! Cứ đắc ý đi!
Càng hạnh phúc, một khi phá hủy, càng tuyệt vọng!
Chỉ nghĩ đến tự tay đánh nát người đang chìm đắm trong hạnh phúc, Vân Na lại hưng phấn toàn thân run rẩy!
Tâm tình kích động, cô ta lại phát ra tiếng cười rét lạnh.
“Cô cười cái gì?” Kỷ Nhan không rét mà run nói.
“Cô không thấy thú vị sao?”
Vân Na đột nhiên cười lạnh, xoay người nhìn chằm chằm mặt cô ta, vẻ mặt hung dữ nói, “Cô không biết bây giờ cô ta vô cùng rực rỡ sao! Sự nghiệp thành công, gia đình hoàn mỹ, sắp cử hành hôn lễ lớn rồi! Càng hạnh phúc, tôi càng hưng phấn! Tôi thật sự chờ mong, lúc cô ta nhìn thấy tôi, sẽ có biểu tình gì! Lúc cô ta chết trong tay tôi, lại có biểu tình gì! Chỉ tưởng tượng thôi, cũng làm cho tôi nhiệt huyết sôi trào! Thật sự mỏi mắt chờ mong nha!”
Kỷ Nhan nhìn Vân Na rơi vào điên cuồng, có chút kinh ngạc, “Cô…”
“A…! Đúng rồi!”
Vân Na đột nhiên xoay người, ngắt lời Kỷ Nhan nói, “Còn có tên Vân Thiên Hữu! Con hoang đó, ha ha! Lúc trước nó làm hại tôi như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho nó nếm thử, tư vị bị ném vào trong nước biển lạnh giá, để cá cắn!”