"Quen nhau lâu như vậy, trừ nắm tay và hôn môi ra, cô ấy không có tiến thêm một bước nữa với tôi! Cô nói cho tôi biết thử xem, đây là yêu sao? Thời đại nào rồi, mà còn giữ gìn quan niệm trước lúc kết hôn không được lên giường chứ!"
Vân Thi Thi như bị sét đánh, hoàn toàn bị chọc giận!
"Đó là bởi vì cô ấy quá để ý tới anh, không hy vọng mình bị người ta xem rẻ, cho nên mới làm như vậy! Cao Nam, anh thật là quá ghê tởm!"
Cao Nam cười: "Vậy thì, tiếp theo, tôi muốn làm chuyện còn ghê tởm hơn!"
Nói xong, anh ta ôm cô vào lòng, muốn hôn lên môi cô.
Ngay sau đó, liền nghe Hoa Cẩm gầm lên: "Khốn kiếp! Buông cô ấy ra!"
Cao Nam nghe thấy tiếng hét, nhanh chóng cảnh giác, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Hoa Cẩm đã hung hăng đấm một quyền vào mặt anh ta!
"Ầm" một tiếng!
Cao Nam bị một quyền này đánh văng lên vách tường!
Lực tác động quá lớn, khiến Vân Thi Thi cũng không khỏi bị ảnh hưởng, ngã nhào trên đất, Hoa Cẩm thấy vậy, vội vàng chạy lên, ôm cô, đỡ cô dậy.
Hai người nhìn về phía Cao Nam, thấy anh ta ngồi dựa lên vách tường, đưa tay lau nhẹ lên vết máu ngay khóe miệng - - lúc nãy Hoa Cẩm đấm một phát làm rách môi anh ta.
Cao Nam "phụt" một tiếng, phun ra trên mặt đất một ngụm máu bọt, sau đó đứng vọt dậy, một bàn tay đấm về phía Hoa Cẩm!
Vốn là Hoa Cẩm có thể tránh được một quyền này, nhưng anh ta ý thức được nếu mình né tránh, người được anh ta đang bảo vệ sau lưng sẽ phải hứng chịu, anh ta cắn chặt răng, mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó đẩy Vân Thi Thi qua một bên: "Cẩn thận!"
Cao Nam mắng: "Mày là ai? Dám đánh tao sao?"
Hoa Cẩm tức giận trừng mắt nhìn anh ta!
Lúc nãy, anh ta thấy Vân Thi Thi vừa đi ra ngoài, Cao Nam liền đi theo sau lưng, ngồi một lát, thấy lâu quá mà Vân Thi Thi vẫn chưa quay lại nên lo lắng, lại nhớ đến bàn tay Cao Nam không an phận mà sờ loạn trên người Vân Thi Thi, anh ta liền giận sôi máu!
"Mày là thằng khốn!"
Ánh mắt Hoa Cẩm biểu lộ sự tức giận, lần thứ hai xông lên, hung hăng nện một quyền thật mạnh lên mặt anh ta, khiến Cao Nam bị rớt mất một cái răng!
"A - -"
Cao Nam bị đau la lên, sau đó cũng không thèm quan tâm đến vết thương của mình, đánh nhau với Hoa Cẩm.
Tuy dáng người Hoa Cẩm hơi gầy, thân hình cao gầy tiêu chuẩn, Cao Nam chỉ cần vừa nhìn qua cũng biết bình thường người này tập thể thao rất nhiều, động tác nhẹ nhàng mà dứt khoát, mơ hồ có thể cảm nhận được sức lực rất mạnh mẽ, mà Hoa Cẩm cũng không sợ, trừng mắt nhìn Cao Nam, sát khí khó có thể che giấu, tản ra khắp toàn thân!
Cả người Cao Nam cũng trở nên căng thẳng, gương mặt âm trầm, biểu tình này đã nói lên, anh ta thật sự nổi điên rồi!
Vân Thi Thi lo lắng ngăn cản: "Đừng đánh nữa!"
Lời còn chưa dứt, hai người lại một lần nữa nhào lên đấu đá.
Cao Nam giống như con sói hung hăng đánh móc từ sau lưng Hoa Cẩm, Hoa Cẩm lạnh lùng nhếch môi, nhấc chân một cái, đá về phía anh ta.
Cao Nam nhanh nhẹn né qua, đấm lên mặt Hoa Cẩm, Hoa Cẩm lùi lại, giống như không biết đau, vươn tay lau mạnh lên vết máu trên khóe môi, vươn đầu lưỡi, liếm môi một cái, một lần nữa hung hăng nhấc chân, đá lên ngực Cao Nam.
Hai người ra tay cũng không có chiêu pháp gì khiến người ta hoa mắt.