Người này trước đây rất thường xuyên bị thương sao?
Tại sao trong mắt anh ta, bị thương như vậy mà vẫn coi là chuyện bình thường.
Hoa Cẩm thấy cô khác thường, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt cố nén nước mắt của cô, không khỏi cảm thấy bối rối, anh ta đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, nhìn mặt cô, cuống quít hỏi: "Sao vậy? Có phải tôi nói gì làm em giận không?... Đừng khóc..."
Anh ta bối rối lau nước mắt cho cô.
Vân Thi Thi lại đẩy tay anh ta ra, rưng rưng trợn mắt nhìn anh ta: "Ngu ngốc!"
"...?"
Hoa Cẩm mờ mịt: "Ngu ngốc sao?"
"Cực kỳ ngốc nghếch!"
Hoa Cẩm nhất thời dở khóc dở cười, trên mặt lộ ra sự sủng nịch bất đắc dĩ cười: "Là làm sao vậy!"
"Khiến cả người bị thương như vậy, đáng sao?"
Cô liếc anh ta một cái, thấy trên áo sơ mi trắng của anh ta dính đầy vết dơ, có vết máu, có dấu giày, cổ tay áo còn bị xé rách, làm cô cảm thấy đau lòng không thôi!
Hoa Cẩm nghe vậy, ngẩn người, yên lặng nhìn cô một hồi, khóe môi hơi nhếch lên, nâng thành một vòng cung quyến rũ, nhàn nhạt nói: "Sao lại không đáng chứ?"
Vân Thi Thi ngây người.
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn bảo vệ em."
Hoa Cẩm vụng về biểu đạt, làm cho Vân Thi Thi nín khóc mà mỉm cười, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn: "Bảo vệ cái gì mà bảo vệ? Anh làm bản thân mình bị thương, tôi sẽ rất đau lòng!"
- - tôi sẽ rất đau lòng!
Hoa Cẩm nghe xong, tim ngừng đập mấy giây, anh ta ngẩn người thật lâu, gương mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Em thật sự sẽ đau lòng sao?"
"Ừ!" Vân Thi Thi nặng nề gật đầu.
"Được rồi... Tôi biết rồi..." Hoa Cẩm dỗ dành cô: "Sau này tôi sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!"
"Chỉ được cái miệng thôi, lần sau còn dám kích động như vậy nữa không!"
Hoa Cẩm bất đắc dĩ chu miệng: "Ai kêu tôi gặp phải chuyện này làm gì, cho nên mới không khống chế nổi."
Vân Thi Thi nhịn không được búng lên trán anh ta một cái.
"A..." Hoa Cẩm bị đau nhíu mày: "Đau lắm đó nha! Thi Thi, em thật là tàn nhẫn! Tôi đã bị thương thành ra như vậy rồi!"
"Anh cũng biết bản thân mình bị thương rất nghiêm trọng sao!"
Vân Thi Thi nhanh chóng nói: "Tôi đưa anh về nhà."
"Ừ được."
"Nhà anh có hộp cứu thương không?"
"Lúc nào cũng có."
Vân Thi Thi lại cảm thấy đau lòng, cô nói: "Tốt lắm, tôi giúp anh xử lý vết thương."
"Thật ra, tự tôi có thể..."
"Không cho phép nói không!"
Ngữ khí mạnh mẽ, không cho người ta từ chối.
Trong lòng Hoa Cẩm cảm thấy ấm áp, lặng lẽ nói: "Được thôi."
Vì Vân Thi Thi đã gọi điện thoại báo trước cho Mộ Nhã Triết biết là ở đoàn làm phim có tổ chức tiệc, có thể cô sẽ về trễ, cho nên bây giờ cô không cần phải gọi điện thoại báo lại nữa, cô lái xe đưa Hoa Cẩm về nhà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy căn nhà hiện tại anh đang thuê.
Tiểu khu nằm ở ngoài trung tâm thành phố, căn nhà đơn giản, nhỏ hẹp thậm chí là vô cùng chật chội, vào đến phòng ngủ, cô thật sự không biết phải đặt chân ở đâu.
Hoa Cẩm thấy vậy, lúng túng nói: "Ừm... Với thực lực của tôi, căn bản chỉ có thể thuê được căn nhà như thế này."
"Tiền thuê mỗi tháng là bao nhiêu?"
"Hơn bảy ngàn."
"Mắc như vậy sao?"
"Ừ! Ở trung tâm thành phố còn mắc hơn."
"Anh cũng phải còn ít tiền gửi ngân hàng chứ."
Hoa Cẩm xấu hổ ho một tiếng: "Lên sóng truyền hình, quay phim chụp hình, đều rất chú trọng đến vẻ bề ngoài, cho nên phải chi tiêu vào quần áo không ít."