Hoa Cẩm trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đưa tay lên nút áo, nhẹ nhàng mở ra.
Anh ta hừ một tiếng: "Tôi chọn cái thứ hai."
Nói xong, anh ta mở từng cái nút ra, chậm rãi kéo áo sơ mi xuống đến bả vai.
Vân Thi Thi nhìn ra sau lưng anh ta, hít sâu một hơi: "Anh... Trên lưng anh..."
Hoa Cẩm bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại: "Lưng của tôi nhất định là rất xấu."
Vân Thi Thi ngẩn người không nói gì.
Chỉ thấy trên tấm lưng trắng nõn của Hoa Cẩm, chằng chịt rất nhiều vết sẹo đã cũ, có mấy vết sẹo làm nổi bật lên làn da trắng của anh ta, cực kỳ chói mắt, cô xiết chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy như hít thở không thông.
Cô đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên một vết sẹo: "Đây là cái gì?"
"Cái gì đâu?"
"Hình như là bị phỏng..."
"Đó là sẹo do điếu thuốc."
"Sẹo do điếu thuốc?"
Ngực Vân Thi Thi đông cứng: "Anh tự châm vào?"
Hoa Cẩm hơi nhíu mày, giọng nói chợt trở nên âm trầm: "Tôi không có tàn nhẫn đến mức tự ngược đãi chính mình."
"Vậy thì..."
Vân Thi Thi đang nói bỗng nhiên im bặt, cô nhớ lại những chuyện lúc trước Hoa Cẩm đã từng kể với cô.
Cô nhớ mang máng, trước lúc Hoa Cẩm vào nghề, anh ta từng bị...
"A..."
Cô hít một hơi, đại khái cũng nghĩ ra, những vết sẹo này rốt cuộc là từ đâu mà có.
Hoa Cẩm cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng kéo áo lại: "Đừng nhìn nữa."
"Chờ một chút!"
Vân Thi Thi ngăn cản động tác của anh ta lại, đột nhiên chạm đến một vết sẹo dài: "Còn cái này?"
"Tôi cũng không nhớ rõ nữa, mấy vết thương này đã lâu lắm rồi, có thể là do bị roi quất, cũng có thể là dao đâm. Ừm, còn có vết mổ để lại do bị đao chém gãy xương nên phải làm phẫu thuật nữa."
Hoa Cẩm bình tĩnh tự thuật, giống như anh ta không thèm để ý đến mấy chuyện này: "Mấy vết thương đó đã lành rồi."
Vân Thi Thi không nhịn nổi nữa, vịn vai anh ta, đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên: "Tại sao bọn họ lại ngược đãi anh như vậy chứ!"
Hoa Cẩm ngơ ngẩn nhìn cô, bỗng nhiên vô lực cười cười: "Tôi cũng không biết, chắc là vì cảm thấy vui vẻ?"
"Vui vẻ sao?"
"Ừ." Hoa Cẩm dừng một chút: "Mấy vết roi này, là vì tôi không nghe lời nên bị ông chủ đánh."
"..."
Hoa Cẩm miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt: "Lại khóc nữa rồi? Sao em thích khóc quá vậy hả?"
Vân Thi Thi nhìn anh ta: "Chỉ để tìm niềm vui mà ngược đãi anh sao?"
"Ừ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, thấy đau liền khóc, bọn họ thấy tôi khóc lên có vẻ ưa nhìn, cho nên dùng đủ loại thủ đoạn, chỉ vì muốn nhìn thấy tôi khóc."
Dừng một chút, Hoa Cẩm nhếch môi: "Rất khó để tưởng tượng có phải không? Lý do này buồn cười lắm đúng không?"
Vân Thi Thi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, đau lòng ôm anh ta vào lòng, nước mắt ấm nóng rơi trên người anh ta, cảm giác vừa phẫn nộ, vừa đau lòng không dứt nổi lên trong lòng cô.
Hay là vì cô đã từng khinh thường anh ta, từng đối xử lạnh lùng với anh ta, hay đã từng tránh né anh ta như rắn rết?
Hoa Cẩm hơi luống cuống, có thể là vì nước mắt của cô, hoặc cũng có thể vì cái ôm của cô, làm anh ta vừa khẩn trương vừa lo lắng, lại nghe cô liên tiếp nói "xin lỗi", làm anh ta cảm thấy hoang mang.
"Đừng khóc, đều đã qua rồi..."
"Xin lỗi, xin lỗi..."
"Thi Thi..."
Hoa Cẩm cẩn thận ôm cô: "Em khóc là vì đau lòng sao?"