"Cô ta nói... Tối hôm đó ở party, ở trong nhà vệ sinh, Vân Thi Thi chủ động câu dẫn bạn trai cô ta, đúng là không biết xấu hổ... Chuyện này cả đoàn phim đều đã biết rõ! Vân Thi Thi cũng biết chuyện này, mặc dù cô ta không thừa nhận, nhưng lại không có chứng cứ! Ở trong mắt mọi người... hành vi đó của cô ta... im lặng... đồng nghĩa với ngầm thừa nhận!"
"Khỉ gió!" Hoa Cẩm trực tiếp nói tục: "Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt! Thi Thi tuyệt đối không phải người như vậy!"
Nhân viên phục trang đứng một bên vội vàng nói: "Hoa Cẩm, cậu thật sự thích Vân Thi Thi sao? Cậu tuyệt đối đừng bị cô ta mê hoặc! Tất cả mọi người đều nói, cô ta chỉ là người mới, vừa vào nghề đã có thể được nhận nhiều vai như thế, đều là nhờ dùng quy tắc ngầm! Người như vậy căn bản không xứng với cậu! Cậu xứng đáng với người tốt hơn!"
"Có ý gì?!" Hoa Cẩm đỏ mắt trừng cô ta, sau khi phẫn nộ, ngược lại bây giờ anh ta đã cực kỳ bình tĩnh rồi.
"Cả đoàn phim nói rằng, cậu thích Thi Thi, hai người quan hệ ái muội, thậm chí còn nghi rằng hai người ngầm qua lại... Hoa Cẩm, cậu thật sự hiểu cô ta? Những lời Kỷ Nhan nói không thể là giả được! Có người mặt ngoài nhìn như đơn thuần, nhưng trên thực tế thì sao?"
"Kỷ Nhan..."
Hoa Cẩm nghiến răng nghiến lợi nhẩm nhẩm cái tên này, lập tức nâng mắt, hung hăng nói: "Tôi cảnh cáo mấy người, Thi Thi là người quan trọng với tôi, nếu ai trong mấy người ở sau lưng tôi nói nhảm nhí, gây chuyện không đâu thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, anh ta xoay người, bước đi vội vàng, cũng không biết định đi đâu.
...
Lúc này, trong phòng nghỉ, Kỷ Nhan đang trang điểm lại thì nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa truyền đến, cô ta theo tiếng vọng hướng ngoài cửa, lại nghe "loảng xoảng" một tiếng, Hoa Cẩm giơ chân đạp cửa mà vào!
"Kỷ Nhan, lăn ra đây cho tôi!"
Kỷ Nhan trong lòng kinh ngạc, đứng lên, cùng Hoa Cẩm bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
"Hoa Cẩm?"
Cô ta nhìn thoáng qua biểu tình tức giận của anh ta, lại nhìn thoáng qua cánh cửa bị đá hỏng, gỗ rất dày, thế mà lại bị anh ta đá liên tiếp mấy cái cho nứt ra.
Thoạt nhìn thân hình nhỏ bé và yếu ớt, không nghĩ tới, bộ dạng thiếu niên mảnh khảnh lại chất chứa sức lực lớn như vậy!
"Anh làm gì thế?"
Kỷ Nhan cực kỳ cảnh giác nhìn anh ta, cảm giác trên người anh ta ẩn chứa cuồng phong, đôi mắt lộ tơ máu, dường như rất phẫn nộ.
"Tôi nghe nói, cô truyền tin đồn bậy bạ về Vân Thi Thi trong đoàn phim?" Hoa Cẩm mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô nói cô ấy là người thứ ba, mấy lời đồn nà là do cô truyền ra?"
Kỷ Nhan ngớ ra, lập tức nhếch môi cười, hỏi lại: "Lời đồn? Chẳng lẽ chuyện này không phải sự thật sao?"
"Rắm chó mới là chuyện thực!" Hoa Cẩm tuôn ra một câu nói tục: "Cao Nam là cái gì? Anh ta mà cũng đòi xứng? Cho dù Thi Thi mắt mù thì cũng không thèm nhìn loại người như anh ta!"
"A...?"
Kỷ Nhan cười như không cười hỏi lại: "Làm sao anh biết được? Hoa Cẩm, hình như anh cực kỳ để ý cô ta, không lẽ là anh thích cô ta?"
Hoa Cẩm nghẹn lời, ngớ ra lúc lâu mới nói: "Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ như cô nghĩ. Cô ấy là người thân của tôi!"
"Người thân?" Kỷ Nhan nhíu mày, cảm thấy buồn cười.
"Cô ấy là người rất quan trọng với tôi, không cho phép mấy người hạ nhục cô ấy!"