Hữu Hữu bĩu môi: "Chú tốt nhất là nên phối hợp cho tốt, nếu vùng vẫy, nhất định rất đau khổ, như vậy mất nhiều hơn được."
"Mày... Mày đừng có nói xằng bậy!"
Cao Nam luống cuống, đây chỉ là một đứa bé, đoán chừng mới chỉ sáu bảy tuổi, xem ra vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng từ lời nói đến ánh mắt đều không giống như là đang nói đùa!
Anh ta theo bản năng đưa mắt nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy Mộ Dịch Thần đi đến phía sau anh ta, từ phía sau lưng ghìm chặt cổ anh ta.
Cao Nam vùng vẫy, nhưng mà Mộ Dịch Thần căn bản không cho anh ta cơ hội, đưa hai tay chặt xuống vai anh ta, chỉ nghe một tiếng rõ ràng, các khớp vai của anh ta bị cậu nắm kêu răng rắc!
"A - -!"
Cao Nam kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn sau lưng, nhưng mà Mộ Dịch Thần căn bản không cho anh ta cơ hội nghỉ ngơi, lại nghe "rắc" một tiếng, cậu nhóc vặn khuỷu tay của anh ta ra sau.
Cao Nam hoàn toàn không còn sức lực để chống đỡ, Mộ Dịch Thần nắm tóc của anh ta, cũng không biết cậu nhóc lấy sức lực từ đâu ra, Cao Nam chỉ cảm thấy bị ném trên mặt đất, "ầm" một tiếng, đầu chạm lên sàn nhà, đầu óc xoay chuyển!
Giây phút đó, anh ta hoàn toàn hoảng sợ!
Anh ta bỗng nhiên ý thức được, hai đứa nhóc này đều không dễ chọc!
Nhất là khi anh ta nhìn thấy Hữu Hữu lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở, bên trong đều là kim châm, có to có nhỏ, có kim băng, có đinh mũ, còn có một đống mũi kim nhỏ, cậu cầm lấy cái hộp, đi tới trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, híp mắt cười.
"Trò chơi bắt đầu nhé?”
"Không... Không cần..." Cao Nam liều mạng lắc đầu, kinh hoàng mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên biết cái gì gọi là sợ hãi, lập tức liều mạng cầu xin tha thứ: "Không cần! Trò này tôi không chơi! Tôi không chơi với cậu!"
"Đây không phải là chuyện chú có thể tự quyết định."
"Không... Không được, sẽ chết, sẽ chết đấy!"
Cao Nam liều mạng quát to, có lẽ phải bước một chân vào quỷ môn quan thì mới biết được mọi chuyện đáng sợ thế nào, đường đường là một người đàn ông, anh ta lại vì sợ hãi mà hốc mắt đỏ lên, lập tức nói: "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Ngày mai lập tức tham dự họp báo, sẽ nói rõ mọi chuyện! Trước đó... Trước đó là tôi nói dối, tôi chỉ làm theo lời Kỷ Nhan, chỉ do tôi không chiếm được nên mới bôi đen thanh danh của Vân Thi Thi! Muốn tôi nói như thế nào cũng được, cho nên... Tha cho tôi, có được không?"
Anh ta hoảng hốt cầu xin, lại không thấy Hữu Hữu có phản ứng gì.
Cậu nhíu mày, cực kỳ khó xử nói: "Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi đã đổi ý rồi. Cho dù chú có mở họp báo thì tôi cũng không thể tha thứ cho chú."
"Tổng giám đốc Mộ... Tổng giám đốc Mộ!"
Cao Nam lập tức vùng vẫy cầu xin Mộ Nhã Triết tha thứ, Mộ Nhã Triết lại nhàn nhã lấy thuốc lá, đặt một điếu thuốc lên khóe miệng, yên lặng nhìn tàn thuốc, từ từ hít một hơi, đối với việc anh ta nức nở khóc lóc cầu xin tha thứ - coi như không có.
Giờ phút này, Cao Nam rốt cuộc cũng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!