Hội trường công bố tin tức được bố trí tại đại sảnh của tòa nhà Hoàn Vũ, thứ nhất là suy nghĩ đến an toàn của Vân Thi Thi, thứ hai, sắp xếp tại tòa nhà Hoàn Vũ, bảo vệ tuyệt đối có thể nắm an toàn trong lòng bàn tay.
Họp báo tuyên bố vào 7 giờ tối.
Nhưng mà lúc sáu giờ, phóng viên truyền thông đã nhao nhao vào hội trường, bố trí camera và dụng cụ, tất cả mọi người như gặp kẻ địch, mà nhân viên cũng sớm bố trí xong.
Cuộc họp báo lần này cực kỳ long trọng.
Có bao nhiêu long trọng?
Thậm chí rất nhiều phóng viên truyền thông đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, một buổi họp báo đưa tin, vậy mà sắp xếp hơn một trăm cái ghế, ngoại trừ mời mười nhà truyền thông uy tín, còn mời riêng phóng viên của mấy chục truyền thông rất nổi tiếng và trang web có địa vị, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, có rất nhiều truyền thông nước ngoài cũng được mời đến.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Đây là họp báo tuyên bố tin tức, chẳng lẽ không phải Vân Thi Thi là kẻ thứ ba muốn xin lỗi công chúng sao?
Vì sao lại còn mời phóng viên nước ngoài?
Chẳng lẽ chuyện này kinh động đến nước ngoài?
Mọi người nghĩ mãi không ra.
Mộc Tịch cũng chạy tới hội trường từ sớm, nhìn thấy trong hội trường toàn ghế truyền thông, trước bàn đặt logo và dấu hiệu của mỗi nhà, nhìn hội trường toàn đầu người, cô ấy lo lắng đứng ở một bên, không biết kế tiếp tuyên bố, có thể tiến hành thuận lợi hay không.
Tần Chu cũng không nói nhiều với cô ấy, chỉ bảo cô ấy không cần phát biểu ý kiến gì, chỉ cần nghe lệnh của anh ta làm là được.
Mộc Tịch nghe được từ một bạn phóng viên, chủ đề tuyên bố lần này là Vân Thi Thi muốn hướng Kỷ Nhan, công chúng xin lỗi.
Cô ấy suýt chút nữa bị chọc tức.
Sao Tần Chu có thể làm như vậy?
Rõ ràng Thi Thi không có làm sai cái gì, dựa vào cái gì bắt cô ấy giải thích với Kỷ Nhan?
Người phải xin lỗi là Kỷ Nhan mới đúng?
Nhưng mà Mộc Tịch lại nghĩ đến lời Tần Chu nói, dù sao cô ấy cũng đi theo Tần Chu nhiều năm như vậy, luyện thành hiểu rõ tâm tư, đoán rằng, Tần Chu sẽ không nghĩ cách đơn giản như vậy, không đúng, họp báo nhất định sẽ có chuyển biến.
Vì thế, cô ấy kìm nén tâm tư lo lắng, yên lặng chờ đợi.
Vân Thi Thi sớm đã đến công ty, lại bị Tần Chu sắp xếp đợi ở phòng nghỉ, cô nhất định phải xuất hiện cuối cùng, nếu không hiện trường sẽ khó khống chế.
Cách thời gian tuyên bố còn 20 phút, Kỷ Nhan đột nhiên xuất hiện tại đại sảnh hội trường, các phóng viên vừa thấy cô ta đến, lập tức ùa lên, dán vô số microphone logo đến trước mặt cô ta, chen lấn hỏi, “Kỷ Nhan, Vân Thi Thi nói hôm nay muốn nhận lỗi với cô trước mặt công chúng, mời cô phát biểu cảm tưởng?”
“Kỷ Nhan, cô có dự định rời khỏi giới giải trí không?”
“Kỷ Nhan, cho tới nay Vân Thi Thi đều lạnh lùng đối phó, cô có ý kiến gì không?”
…
Từ đầu đến cuối Kỷ Nhan đều cúi đầu, không để ý bất luận vấn đề gì, người đại diện của cô ta bảo vệ cô ta, không ngừng đẩy microphone của truyền thông ra, lớn tiếng nói, “Đừng chen lấn có được không? Rất nguy hiểm!”
“Có vấn đề gì thì lát nữa hãy hỏi ở trong cuộc họp!”
“Mời quay trở lại chỗ ngồi được không?”
…
Bảo vệ lập tức đi tới duy trì trật tự.
Hiện trường một lần nữa không khống chế được, đám đông chen chúc.
Mộc Tịch ở một bên thấy càng lo lắng hơn, kinh hồn táng đảm, trái tim thầm nghĩ, những truyền thông này giống như sói đói nhào qua, cô ấy sợ tình hình kế tiếp, Thi Thi không đối phó được.