Tần Chu đi tới, Vân Thi Thi đang đọc kịch bản gốc, trong kịch bản đều là những vấn đề mà truyền thông muốn hỏi, anh ta vì cô chuẩn bị bản nháp, Vân Thi Thi vốn nói muốn tự do nói, nhưng vì cuộc họp báo cực kỳ long trọng, bởi vậy tuyệt đối không thể làm qua loa, càng không thể để xảy ra chút sai lầm nào, bởi vậy Tần Chu đặc biệt mời nhóm quan hệ xã hội nghĩ lời kịch suốt đêm.
Vân Thi Thi học thuộc rất vất vả.
Đều là học thuộc máy móc gì đó, cho dù thế mạnh, nhưng mà đọc từng chữ, còn khó hơn gặm kịch bản.
Cô đọc một lúc lâu, đầu đau không học thuộc được.
“Sao thế, không thuộc sao?”
Tần Chu hỏi.
Vân Thi Thi đau đầu nhíu mày, “Rất nhiều câu trả lời máy móc, khó học thuộc quá.”
Tần Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô một cái, đột nhiên thở dài một tiếng, “Không thuộc lòng cũng không cần khẩn trương, bất luận thế nào, đối phó nửa trước là được, đoạn sau sẽ có người thay em đối phó.”
“Anh có ý gì?” Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn anh ta một cái, hiển nhiên là cảm thấy khó hiểu vì lời anh ta nói.
“Em đừng hỏi quá nhiều, sẽ chỉ làm em rối loạn trận tuyến, em chỉ cần nhớ kỹ, cho dù Kỷ Nhan nói cái gì, oán hận trở lại, không cần giữ lại thể diện! Hôm nay cô ta tới tham gia, chúng ta đã thắng một nửa, hiểu không?”
“Dạ…” Vân Thi Thi cái hiểu cái không gật gật đầu.
…
Cầu vượt, đường giao thông bị tắc.
Lúc này, cực kỳ muộn.
Hữu Hữu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng còi xe kêu dọc đường đi, có chút sốt ruột hỏi, “Cha à, kẹt xe sao?”
Mộ Nhã Triết cầm tay lái, cau chặt mày, hiển nhiên là cũng có chút bực bội.
Hôm nay giao thông bị tắc.
Anh đã xuất phát trước từ công ty, không nghĩ tới vẫn còn bị kẹt ở trên đường.
Anh vốn nên đến hội trường trước, nhưng mà vì tắc đường nên làm chậm trễ không ít thời gian.
Tiểu Dịch Thần vô cùng khẩn trương, nhìn đường bị tắc, bực bội nói, “Cứ chen chúc như vậy, đi trước hai tiếng cũng vẫn ở trên đường.”
“Cách tuyên bố còn 10 phút.” Hữu Hữu nhìn đồng hồ trên tay mình, lo lắng nói, “Không biết mẹ có đối phó được không! Nhiều truyền thông như vậy, nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề khó. Chỉ sợ đến lúc đó, mẹ rối loạn đầu trận tuyến, lúc chúng ta đến nơi thì đã muộn.”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết nhếch môi lên, “Mẹ con đối phó với những truyền thông này không là vấn đề.”
…
Bảy giờ, họp báo đúng giờ tiến hành.
Cửa lớn mở ra, Vân Thi Thi được Tần Chu và mấy vệ sĩ cấp cao của Hoàn Vũ hộ tống, chậm rãi đi vào hội trường.
Cô vừa mới bước vào hội trường, chỉ trong một cái chớp mắt tất cả phóng viên tề tụ ở đại sảnh lập tức kích động, nhao nhao giơ camera lên, trong nháy mắt, đại sảnh rộng như vậy không ngừng lóe lên ánh đèn flash, sáng như ban ngày.
Các phóng viên tranh nhau chen chúc tiến lên, cho dù bên cạnh Vân Thi Thi đều là vệ sĩ cao lớn, nhưng bọn họ vẫn nhao nhao đưa microphone đến gần.
“Thi Thi, nhìn bên này, tôi là phóng viên của truyền thông Phượng Hoàng, xin hỏi cô mời dự họp báo lần này là có ý đồ gì?”
“Thi Thi, nghe nói đêm nay sẽ tuyên bố, cô muốn đích thân giải thích chính diện với Kỷ Nhan phải không? Chuyện này nói lên, cô im lặng thừa nhận những chuyện Kỷ Nhan lên án sao?”
…
Trong không khí ồn ào, Vân Thi Thi nghe thấy vậy, không hiểu sao lại dừng bước, mặt cô không chút thay đổi liếc một phóng viên, đột nhiên lạnh lùng nhếch môi lên, “Ai bảo tôi muốn nhận lỗi với cô ta.”