Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2675: Giãi Bày Nội Tâm



"Sinh tự nhiên, vậy là không dùng thuốc tê." Mạnh Tinh Tuyết có chút khốn quẫn: "Em thật sự rất sợ đau."

"Sinh tự nhiên cũng mất một hai giờ."

"Một hai giờ?" Mạnh Tinh Tuyết líu lưỡi: "Em nghe nói có người chờ cả một buổi tối, sau cùng khó sinh, vẫn là phải sinh mổ."

"Những cái này đều nghe theo ý kiến bác sĩ. Vì thể chất mỗi người khác nhau, có người thích hợp sinh tự nhiên, có người không thích hợp. Bác sĩ sẽ cho lời khuyên."

Sở Hà chọn mấy quả táo và cà chua, lại chọn một nải chuối hương.

Mạnh Tinh Tuyết thấy, không khỏi tò mò: "Sở Hà, thật ra em rất tò mò, thân phận thực sự của chị là gì? Chị giỏi như vậy, trước kia chắc cũng là cảnh sát?"

"Không biết, một chút ký ức cũng không có."

Mạnh Tinh Tuyết cười trộm: "Cha Tiểu Bảo chắc là rất đẹp trai. Tiểu Bảo đẹp như vậy, nhưng lại không giống chị, chắc cAnh ấy là từ một khuôn với cha nó! Chị xinh đẹp, ưu tú như vậy, chắc cha Tiểu Bảo cũng cực kỳ xuất sắc."

"Tò mò như vậy sao?" Sở Hà nhíu mày: "Vậy còn em? Cha đứa bé trong bụng chắc cAnh ấy cũng rất đẹp trai."

Mạnh Tinh Tuyết gật gật đầu."Vâng."

"Có phải chị không nên nhắc tới chuyện này?"

"Không có!" Mạnh Tinh Tuyết cười: "Chỉ là chị không nhắc tới anh ấy, em cũng quên luôn rồi."

"Chẳng lẽ em cũng mất trí nhớ?"

Sở Hà sải bước tới xe máy, đưa mũ bảo hiểm cho cô ta, nửa đùa nửa thật nói: "Nói là quên rồi, thật ra là không muốn nghĩ tới thôi!"

"..."

Mạnh Tinh Tuyết sững sờ đội mũ bảo hiểm lên, thật cẩn thận ngồi phía sau, ôm lấy vai Sở Hà.

Lại nghe thấy giọng nói của chị ấy: "Vì sao lúc trước lại rời khỏi anh ta?"

"À..."

"Không ngại chứ? Chúng ta ở chung lâu như vậy, có một số việc, chị rất muốn hỏi, nhưng là sợ chạm đến đến miệng vết thương của em. Em cứ trốn tránh như vậy, chưa chắc đã là cách hay."

Mạnh Tinh Tuyết thở dài một tiếng: "Em và anh ấy căn bản không thể ở cùng một chỗ. Chỉ là lúc trước yêu quá sâu, khư khư cố chấp, khờ dại cho rằng tình yêu có thể cảm hóa tất cả. Nhưng chung quy là tự mình khờ dại, quá đơn thuần rồi. Đối với anh ấy, chân tình của em chỉ là chuyện cười mà thôi."

"A...? Nói như em hiểu rõ đàn ông trên đời lắm vậy!" Sở Hà nổ máy, cúi đầu cười nói: "Em hiểu anh ta không? Làm sao mà dám khẳng định, trong mắt anh ta, chân tình của em chỉ là chuyện cười?"

Mạnh Tinh Tuyết im lặng, thật lâu sau, bỗng nhiên cười: "Thật ra lúc trước ở chung với anh ấy là nhất thời bị ma ám. Anh ấy quá chói mắt, gia thế không tầm thường, lại vô cùng đẹp trai, lúc đó em còn là người mẫu mới ra mắt."

"Người mẫu?" Sở Hà kinh ngạc: "Em là người mẫu?"

"Vâng."

Sở Hà không biết làm sao, nói như chuyện đương nhiên: "Ai da, khó trách, dáng người đẹp như vậy, mặt cũng rất xinh."

Mạnh Tinh Tuyết cười nói: "Bởi vì trong nhà không có tiền, cha mẹ cũng rất ít quản, nên em bỏ học sớm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.