"Bạn tốt?" Mộ Yến Thừa có chút nghi ngờ, "Tôi không nhớ cô ấy có người bạn nào tên như vậy!"
"Anh thì biết cái gì? Một người đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi, thì có thể biết cái gì?"
"Cô nói chuyện khách khí một chút!"
Sở Hà nói: "Đối với anh, không cho anh một đấm, đã là tôn trọng lớn nhất rồi."
Mộ Yến Thừa nghẹn lời.
Sở Hà cũng không tranh cãi nữa, chậm rãi giải thích: "Hơn một tháng trước, tôi và cô ấy quen biết. Khi đó, cô ấy vừa mới tới Yển Thành, chưa quen với cuộc sống nơi đây, bị hai tên côn đồ bắt nạt, là tôi phụ trách vụ án đó. Tôi thấy cô ấy lẻ loi một mình, còn đang mang thai, liền cho cô ấy ngủ lại nhà mình, dưỡng thai cho tốt."
"Cô ấy bị hai tên côn đồ bắt nạt?" Mộ Yến Thừa bắt được trọng điểm, ánh mắt xẹt qua một tia âm độc: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đêm hôm khuya khoắt, một người ở quán trọ, trên người mang theo mấy vạn tiền mặt, là một vấn đề rất nguy hiểm. Tôi cũng không tin được, một người phụ nữ đang có bầu, lại phải lâm vào tình trạng không nơi nương tựa như thế." Nói, cô lại liếc cho Mộ Yến Thừa một ánh nhìn đầy ý vị.
Mộ Yến Thừa lần thứ hai nghẹn lời, không cách nào chống đỡ.ư
"Làm sao? Chột dạ? Biết chột dạ là tốt rồi, lương tâm còn có một chút!" Sở Hà lại hỏi: "Cô ấy giờ thế nào?"
"..." Mộ Yến Thừa không để ý tới cô.
Sở Hà lại không có kiên trì như vậy, cô dọc đường lo lắng, thấy anh không trả lời, càng thêm tức giận, lập tức tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo anh, ép hỏi: "Tôi hỏi anh cô ấy giờ thế nào?"
"Buông tay!"
Bên cạnh lập tức có người xông tới, cô liền quát, "Cút ngay! Ở đây không có chuyện của các người!"
"Giám đốc Mộ..."
"Cút!" Mộ Yến Thừa cũng vô cùng phiền toái.
Người bên cạnh lập tức lui ra sau.
Mộ Yến Thừa hít một hơi, chặt chẽ siết nắm tay, trầm giọng nói: "Khi tôi chạy tới, cô ấy ngất trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự... Tình huống không lạc quan cho lắm, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng kia, sợ rằng không giữ được!"
"Cái gì?"
Sở Hà nhíu mày, ánh mắt bỗng nhìn thấy vệt máu đỏ thẫm trên vạt áo anh, tim cô liền đạp mạnh, đầu óc trống rỗng.
Sao lại thế?
Cùng lắm chỉ là ngã một cái, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?
Khi cô mang thai, cũng từng ngã mấy lần, cũng đâu có sao.
Sở Hà bỗng nhiên ý thức được, Mạnh Tinh Tuyết rất yếu đuối, nghĩ tới đây, cô như người mất hồn ngồi xuống băng ghế, ánh mắt chết lặng.
Nửa giờ sau, cửa phòng đẩy ra, một người bác sĩ mặc áo dài trắng đi ra, Sở Hà bỗng ngẩng đầu, mới vừa muốn xông vào, Mộ Yến Thừa cũng đã đi tới trước cô: "Bác sĩ, người sao rồi?"
Bác sĩ nhìn anh một cái, thái độ khá lịch sự, nhưng mà trong giọng lại lộ ra mấy phần tiếc nuối: "Cậu hỏi là cô ấy, hay đứa bé trong bụng cô ấy?"
"Cô ấy!"
Sở Hà cũng lo lắng đi tới, nghe bác sĩ nói như vậy, bỗng có chút dự cảm không ổn.