Nhưng mà rất nhanh, cậu lập tức ý thức được, lần này cậu giống như một con mèo con chó bị vứt ở một nơi hoang vu.
Làm sao bây giờ?
Làm thế nào mới tìm được đường về nhà đây?
Cả đầu Sở Tiểu Bảo đều nghĩ nên về nhà thế nào, nhưng mà làm người ta sốt ruột chính là, hiện giờ cậu đang bị trói, còn nữa, ngay cả địa chỉ nhà mình cậu cũng không nói ra được.
Làm sao bây giờ?
Sở Tiểu Bảo ép buộc mình mau chóng tỉnh táo lại, lúc quan trọng, đứa bé này coi như cũng lanh lợi, biết không thể ngồi chờ chết như vậy, phải cố gắng rời khỏi nơi này.
Cậu liếc cái ghế của mình, trong đầu đột nhiên sáng lên, đột nhiên vùng vẫy mạnh hơn, ghế dựa này nhiều năm rồi, mưa nhiều năm rơi lên ghế, lưng ghế bị ăn mòn rất nghiêm trọng, cậu giãy giụa như vậy, dần dần long ra.
Hai tay của cậu đều bị còng vào ghế, cậu dựa lưng vào ghế, vùng vẫy đi đến tường, dùng thân thể đập mạnh vào, cố gắng vài lần, ghế dựa rốt cuộc cũng nứt ra, cậu dùng lực vùng vẫy, lưng ghế dựa hoàn toàn rời ra.
Hai tay được tự do, nhưng còng tay không thể nào mở ra được.
Chỉ là, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!
Sở Tiểu Bảo đang muốn đi ra ngoài cửa, đột nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua hai miếng bánh mì gặm một nửa và chân giò hun khói trên mặt đất, tâm lý tranh đấu một phen, cậu nhặt lên.
Cả đêm không có cơm ăn, bụng cậu sớm đã đói mà kêu lên, trong bụng lại kêu gào.
Bởi vậy, chẳng quan tâm nhiều như vậy nữa rồi.
Nhưng mà thằng nhóc này có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cậu cẩn thận lấy bánh mì dính bụi lên, vừa lau vừa xoa, lại cẩn thận xé xuống nơi mà bọn họ gặm, cắn một miếng, đem bánh mì thừa và chân giò hun khói còn thừa giấu vào túi quần, rời khỏi nhà kho.
Đi ra ngoài cửa, lọt vào tầm mắt là một mảnh hoang vu.
Cậu nhìn chân trời, suy đoán phương hướng một chút, thằng nhóc đó cũng coi như thông minh, đi đến đường quốc lộ, tìm hiểu một phen.
Một con đường, rộng mở không bị ngăn cản.
Một bên là con đường hẹp quanh co, hướng đến tận cùng là một mảnh rừng núi hoang vu.
Con đường còn lại, liếc mắt một cái không nhìn thấy tận cùng.
Thằng nhóc đó lớn lên ở quê, chỉ có khái niệm thị trấn, thị trấn ở trong ấn tượng của cậu, cực kỳ phồn hoa, đến thị trấn, có thể tìm được chú cảnh sát cầu cứu rồi!
Mẹ nói, nếu gặp nguy hiểm, phải tìm cảnh sát trước tiên, cảnh sát sẽ giúp cậu tìm đường về nhà!
Cậu lạc quan nghĩ như vậy, liền nhận định phương hướng, bước đi.
May mà ở trên đường, cậu ở trong xe ngủ một đêm, tinh thần coi như dư thừa, nhưng mà cũng không biết đi được bao lâu, đường quốc lộ vẫn vô tận, cậu đi tới một ngã rẽ, rõ ràng phát hiện ra một biển báo giao thông.
Cậu chạy đến phía dưới cột mốc, cậu không biết nhiều chữ lắm, chỉ lờ mờ nhận ra được mấy chữ phổ biến, có ba mũi tên chỉ ba phương hướng, chia làm ba lối rẽ, cậu nhất thời khó chọn được!
Nhưng mà thằng nhóc đó có biện pháp của mình rồi!
Sở Tiểu Bảo dựng thẳng ngón út, chọc vào cột mốc, “Điểm binh điểm tướng điểm đến người nào, mình đi bên đó!”
Sau khi nhận định được phương hướng, rốt cuộc Sở Tiểu Bảo cũng làm ra lựa chọn.
Đến giữa trưa, mặt trời có chút lớn, phơi nắng làm miệng cậu khát khô, cho dù đói bụng, cũng thực sự không nuốt nổi bánh mì khô.