Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2710: Giao Dịch



Cách nơi xe đỗ lại không xa, có một mảnh đất lớn hoang vu.

Giờ phút này, bóng đêm càng sâu, mười hai giờ sáng, trên trời giống như vẩy mực, không thấy một cái chấm nhỏ.

Hai nhóm người hẹn gặp nhau trên cánh đồng hoang vu, tiến hành giao dịch.

Xe vận tải đỗ ở ven đường, bên trong xe chứa đầy vũ khí quân sự, là đơn đặt hàng hai triệu tiền mặt.

Cố Cảnh Liên đứng ở trong đám người, được một nhóm vệ sĩ võ trang đầy đủ bảo vệ, anh ta mặc áo sơmi màu trắng, quần dài màu đen, khoác thêm áo gió dáng dài, toàn thân đen như mực, cơ hồ muốn hòa vào trong bóng đêm.

Đôi mắt sắc bén, đen tuyền như mực, có thể là do một khoảng thời gian không có cắt tóc, vài sợi tóc nhỏ vụn che kín đôi mắt thâm thúy đó.

Khuôn mặt của anh ta, ánh mắt kiêu ngạo, khóe mắt hơi xếch lên, nhiễm lên vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, phía dưới khóe mắt là nốt ruồi lệ, tăng thêm chút diêm dúa lòe loẹt.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ở dưới bóng đêm, chạm đến bóng mờ khắc sâu trước mắt, trên lỗ tai đeo một cái hoa tai, tôn lên vài phần khí chất tà tứ quyến rũ.

Khuôn mặt anh ta ngày thường cực kỳ quyến rũ, khuôn mặt như vậy, trái lại có chút không hợp với thân phận anh ta.

Lúc trước quyền hành của nhà họ Cố thay đổi, anh ta ngồi lên cao, còn là một người thiếu niên trẻ tuổi, ngày đó ngồi lên cao, anh ta cũng mặc trang phục và trang sức như vậy, vẻ mặt tuấn tú, giống như thiếu niên xinh đẹp, nhà họ Cố từ nhân vật cấp cao, cho đến tứ đại đường chủ, không một ai coi trọng anh ta.

Nhưng mà anh ta trái ngược với dung mạo, thủ đoạn của anh ta cực kỳ độc ác.

Từ khi kế thừa vị trí gia chủ, anh ta dẹp sạch thế lực phản nghịch gia tộc, không đến nửa năm, trên dưới nhà họ Cố, không ai không tâm phục khẩu phục.

Dung mạo xinh đẹp, nhưng mà trái tim cực kỳ lạnh lẽo, cùng với thủ đoạn sắc bén khiến da đầu người ta run lên.

Nghe nói, lúc trước có trưởng lão muốn đoạt quyền, cướp lấy vị trí của anh ta.

Cố Cảnh Liên không niệm chút tình cảm, cho dù so về vai vế người này là chú của anh ta, nhưng mà anh ta vẫn đánh gãy tay chân, chặt tay, đuổi ra khỏi cửa lớn nhà họ Cố, đôi mắt chưa từng nháy một phen.

Có thể thấy được, anh ta độc ác đến mức nào.

Gió lạnh thổi qua.

Anh ta yên lặng đốt một điếu thuốc, khóe miệng thở ra sương khói mờ mịt, một vệ sĩ đột nhiên đi tới, ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ.

“Tổng giám đốc Cố, xe của đối phương đã đến đủ rồi.”

“Hả…?”

Cố Cảnh Liên hơi liếc mắt nhìn anh ta, đôi môi khẽ bật ra, nhưng mà vô cùng nhỏ, cực kỳ từ tính.

“Bao nhiêu người.”

“20 người, năm chiếc xe.”

Anh ta nhếch môi, “Không mang xe đi theo sao?”

“Đối phương nói, giao dịch cả xe vận tải, trực tiếp kéo xe đi luôn.”

“A…”

Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng vứt tàn thuốc, thản nhiên nói, “Bảo bọn họ đến đây.”

Dạ.

Người nọ lui ra, chỉ chốc lát sau, đối phương mang người tới.

Người tới, cũng mặc thuần một màu đen, người đàn ông dẫn đầu, cũng không nhiều tuổi lắm, cao cao gầy gầy, nếp nhăn rất sâu, rõ ràng là 30 tuổi, nhìn qua lại giống như năm mươi tuổi, như một cây gỗ mục nát.

“Cố lão đại, ha ha, để anh đợi lâu rồi! Chúng tôi đến đây từ trước, nhưng mà lạ nước lạ cái, cho nên đi sai hướng.”

Người nọ mới mở miệng, vì hút nhiều thuốc, cho nên hơi khàn khàn.

Cố Cảnh Liên nghiêng người, mặt hướng anh ta, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt thâm sâu, rõ ràng là nhìn kỹ anh ta.

Người nọ cũng hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, lập tức đi tới, khách khí vươn tay ra, giống như muốn cùng anh ta nói lời khách sáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.