Anh ta không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi, đây chính là giới hạn cuối cùng của anh ta rồi.
Sở Tiểu Bảo lại hoàn toàn không hề cảm kích, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ kiêu ngạo giương cao, bộ dạng lạnh lùng: "Lời giải thích không có chút thành ý nào cả!"
"Phựt - -"
Sợi dây thần kinh kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên rốt cuộc cũng bị đứt.
Anh ta xiết chặt hai nắm tay vang lên tiếng ken két.
Nhìn thấy hai quả đấm nắm chặt của Cố Cảnh Liên, bác Phúc cảm thấy tình huống không được khả quan, vội vàng chạy lại ôm cánh tay anh ta: "Ông chủ, bớt giận!"
Sở Tiểu Bảo lại bị gương mặt khủng bố của anh ta dọa sợ một lần nữa, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giống như sợ chỉ cần nói thêm một câu, sẽ ngay lập tức bị anh ta bẻ gãy cổ!
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân!" Cậu nghiêm túc cảnh cáo.
"Có tin chú bẻ gãy cổ cháu hay không?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Sở Tiểu Bảo cả kinh trơ mắt nhìn anh, hoảng sợ, vội vàng ôm cổ mình lại, sắc mặt trắng bệch.
Thật là hung dữ!
Anh ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt dữ tợn nhìn cậu, giống như là hận không thể ngay lập tức bẻ gãy cổ cậu!
"Giết người là phạm pháp!"
"Ở chỗ này, lời nói của chú chính là mệnh lệnh!" Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tiểu quỷ, cháu mà còn không biết phải trái như vậy nữa, chú sẽ ném cháu cho chó ăn!"
"Ô..." Sở Tiểu Bảo lại làm bộ sắp khóc.
Bác Phúc đổ mồ hôi lạnh vội vàng an ủi: "Tiểu Bảo, đừng khóc mà! Ông chủ chỉ đang dọa cháu mà thôi!"
"Bác im lặng cho cháu!" Cố Cảnh Liên gầm lên.
Bác Phúc tỏ vẻ cực kỳ oan uổng.
Cố Cảnh Liên giận dữ trừng mắt nhìn Sở Tiểu Bảo, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu sau, Sở Tiểu Bảo nuốt nước bọt, liếm liếm cánh môi khô khốc, run rẩy nói: "Chú à, chú đừng nóng giận, cháu tha thứ cho chú còn không được sao? Chúng ta làm hòa đi? Cháu không tức giận, chú đừng ném cháu cho chó ăn..."
Cố Cảnh Liên nhíu mày, thấy thái độ của cậu thành khẩn, tâm trạng lúc này mới hòa hoãn được một chút.
"Cũng được, nghe lời một chút, không được khóc, được không?"
"Dạ..." Sở Tiểu Bảo nhanh chóng gật đầu như giã tỏi, vô tội nhìn anh ta.
Cố Cảnh Liên lại đặt ra "ba điều quy ước" với cậu: "Tự mình ngủ một mình, an tĩnh, không được quấy rối, có được không?"
"Dạ, được..." Sở Tiểu Bảo thật sự sợ anh ta sẽ ném cậu cho chó ăn, vội vàng đáp ứng điều kiện này.
"Trở về phòng của mình đi!" Cố Cảnh Liên ra lệnh.
Sở Tiểu Bảo nghe lời, vội vàng lưu loát nhảy xuống giường, giày cũng không thèm mang, để chân trần, lon ton chạy ra khỏi phòng.
Bác Phúc vội vàng nói: "Tôi đưa nó về phòng ngủ."
Cố Cảnh Liên không tỏ thái độ gì, chỉ đứng im tại chỗ.
Bác Phúc nhanh chóng ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Cậu vừa đi, trong phòng liền trở nên an tĩnh.
Cố Cảnh Liên cảm thấy thật thoải mái, nằm lên giường, lỗ tai rốt cuộc cũng được yên tĩnh rồi.
Nhưng anh ta thật sự không biết là, lần này Sở Tiểu Bảo hoàn toàn bị anh ta dọa sợ rồi, vừa trở lại phòng ngủ, cậu nhanh chóng trốn vào trong chăn.
Cậu nghĩ rằng nếu mình không nghe lời, không biết thân biết phận, chú xấu xa sẽ thật sự bẻ gãy cổ cậu, sau đó ném cho chó ăn.
Sợ.
Cho nên vừa vào phòng, cậu đã trốn trong chăn, sợ tới nỗi cả người run lên, nước mắt nước mũi chảy ướt cái gối, cho dù bác Phúc có dỗ dành thế nào, cũng không có tác dụng gì.
Cố Cảnh Liên mới nói có mấy câu, đã khiến cho cậu sợ thành ám ảnh rồi.
Cho nên mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cậu khóc đến mệt, lúc này mới mơ hồ nín khóc mà ngủ thiếp đi.
Bác Phúc ngồi canh giữ bên cạnh giường, mãi đến khi cậu đã ngủ, ông mới lắc đầu thở dài một tiếng, yên lặng rời đi.