Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2768: Nắm Được Manh Mối



Cậu vừa nói, vừa yên lặng oán thầm trong lòng, cái chú này nhìn thì tuấn tú, nhưng mà hung dữ như vậy, tính cách xấu xa như thế, nhất định là tìm không được vợ.

Mẹ nói, rất nhiều đàn ông tìm không được vợ, vì thế rơi vào đường cùng, sẽ mua đứa bé từ trong tay bọn buôn người.

Những đứa bé bị bắt cóc này, là bị lừa gạt tới.

Vì thế cậu chắc chắn, vì chú này không sinh được đứa bé, cho nên lừa cậu nói mình là cha cậu!

Ừm!

Nhất định là như vậy.

Cố Cảnh Liên nghe vậy, khóe mắt giật giật mạnh một phen.

Tìm không được vợ sao?

Thân thể không được? Sinh không được đứa bé?

Thằng quỷ nhỏ này, chẳng lẽ ngụ ý, hoài nghi năng lực của anh ta có chỗ thiếu hụt?

Sở Tiểu Bảo thấy vẻ mặt anh ta không tốt, còn tưởng rằng vì những lời mình nói, vì thế nghiêm túc khuyên bảo, “Chú à, kỳ thật thân thể có chỗ thiếu hụt, cũng không phải là chuyện gì dọa người nha? Chú cũng đừng cảm thấy tự ti, có lẽ, còn có hi vọng sinh ra bé cưng mà?? Nhưng mà cháu không có khả năng làm con của chú! Cháu còn có mẹ, mẹ tìm không được cháu, sẽ lo lắng!”

Cố Cảnh Liên, “…”

Thằng quỷ nhỏ này cho rằng anh ta đang lừa nó sao?

Anh ta nhíu mày, đột nhiên lấy bao thuốc lá, lấy ra một điếu, yên lặng đốt, lập tức hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhả khói ra, nhàn nhạt nói, “Mẹ cháu là người thế nào?”

“Hả?” Đột nhiên nói chuyện này, làm cho Sở Tiểu Bảo có chút ngây người.

“Không phải cháu nói muốn trở lại bên cạnh mẹ sao?”

Cố Cảnh Liên lại nói, “Cháu không ngại nói cho chú biết, mẹ cháu tên là gì, có đặc điểm gì, chỉ cần nắm được đặc điểm, chú có thể giúp cháu tìm mẹ!”

“Thật vậy ạ?” Sở Tiểu Bảo vô cùng kích động truy hỏi, “Chú thật sự có thể tìm được mẹ cháu sao?”

“Ừ.”

“Không có khả năng đi?” Sở Tiểu Bảo cũng khôi phục lý trí rất nhanh, có chút hoài nghi đánh giá anh ta, “Chú cảnh sát không có cách nào, bọn họ không tìm được mẹ cháu, sao chú có thể tìm được?”

“Chú có biện pháp. Bọn họ không có năng lực, chú làm được việc này.”

Cố Cảnh Liên liếc xéo cậu, “Đương nhiên, nếu như cháu không chịu nói, chus cũng sẽ không ép cháu.”

Lấy lùi làm tiến.

Anh ta sở dĩ hỏi người phụ nữ đó, chỉ vì có chút tò mò, mẹ đứa nhỏ này là ai.

Tuy anh ta từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng cũng không phải đếm không hết, nếu thằng nhóc đó cung cấp một chút đặc điểm, anh ta cẩn thận nghĩ lại, không chừng sẽ nhớ ra khuôn mặt.

Sở Tiểu Bảo suy nghĩ thật lâu, mục đích tìm được mẹ vượt qua toàn bộ, cậu do dự một lúc lâu, lúc này mới nói, “Mẹ cháu tên là Sở Hà, bộ dạng rất cao, hơi gầy, tóc ngắn màu đen, là một cảnh sát nha! Nhưng mà cháu nghe rất nhiều người nói, mẹ không phải là người Yển Thành! Bọn họ đều nói, lúc mẹ mang thai cháu, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn năm năm trước, bọn họ cứu được mẹ cháu từ trong thôn! Lúc đó, đầu mẹ giống như bị thương nặng, mất đi tất cả trí nhớ, ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ! Tên ‘Sở Hà’ này, là mẹ tự đặt cho mình!”

Dừng một chút, thằng nhóc đó lại nói, “Sau khi cháu sinh ra, mẹ đi làm ở cục cảnh sát, mỗi ngày trời tối mới trở về. Muốn nói đặc trưng thì bộ dạng của mẹ rất được, có đôi mắt rất to, cái mũi cao cao, cái miệng không tính là mỏng, cũng không tính là dày.”

Vừa miêu tả, thằng nhóc đó còn có chút đắc ý nói, “Mẹ cháu đúng là đại mỹ nhân đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.