Cô có bao giờ nói, muốn giết chết đứa con trong bụng cô ta?
"Con hoang?"
Mộ Yến Thừa nghe xong, cũng là giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn Tống Ân Nhã, không nhân nhượng: "Nếu như đứa bé trong bụng Tinh Tuyết là con hoang, vậy cái thai trong bụng cô, là cái thứ gì? Chí ít, đứa bé trong bụng cô ấy, còn là tôi tự mình đem tới! Tôi cho cô biết, đứa bé này, tôi nhận! Đồng thời, cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt! Mà đứa con trong bụng cô, tôi chưa từng chạm vào người cô, cô là dùng thủ đoạn dơ bẩn gì để có được nó? Tốt nhất nên biết phải trái một chút!"
"Cái gì?"
Mạnh Tinh Tuyết bắt ngay được chỗ hở: "Cô ấy nó đứa bé trong bụng cô ấy là của anh! Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Con là của anh! Nhưng, một ngón tay cô ta anh cũng chưa hề động tới!" Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói: "Còn làm cách nào để có, trong lòng cô ta tự rõ!"
"Mộ Yến Thừa!"
Tống Ân Nhã không thể nhịn được nữa, điên cuồng chất vấn: "Anh đứng bên cạnh cô ta, che chở cô ta mà nói tôi sao? Mộ Yến Thừa, anh rốt cuộc có còn lương tâm hay không? Tôi cũng mang thai con của anh. Mặc kệ là bằng cách nào, rốt cục nó vẫn là con của anh! Anh tại sao có thể tàn nhẫn vô tình như vậy?"
"Tàn nhẫn vô tình?"
Mộ Yến Thừa cười nhạt: "Tống Ân Nhã, đừng nói kiểu như vậy! Giống như tôi không thể không cưới cô vậy! Phải biết, nếu như không phải cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu, thì một người phụ nữ không sạch sẽ như cô, đừng hòng lọt được vào mắt xanh của tôi! Tôi cảnh cáo cô, đừng có diễn xiếc ở đây! Bằng không, đừng trách tôi không khách khí!"
"Anh..."
Anh lạnh nhạt, cô không thể phản bác, không khỏi siết chặt hai tay, dùng sức, móng tay sắc nhọn tựa như sắp đâm rách lòng bàn tay rồi!
Cô ngược lại hít một hơi, bỗng dưng nghiêm túc nói: "Mộ Yến Thừa, xem như anh lợi hại! Chúng ta đi!"
Nói xong, Tống Ân Nhã quay người rời đi, mấy người bảo tiêu sau lưng trố mắt nhìn nhau, cũng lập tức đi theo, rất nhanh liền biến mất.
Thẳng đến khi Tống Ân Nhã đi rồi, Mạnh Tinh Tuyết rốt cuộc mới không phục được tinh thần, rầu rĩ không vui mà đẩy anh ra, đi về phía trước.
Mộ Yến Thừa đi theo, cầm bả vai cô, kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy? Cô ta khiến em tức giận sao?"
"Không phải!"
Mạnh Tinh Tuyết cười như không cười: "Mộ Yến Thừa, anh thật lợi hại! Anh cho rằng bây giờ là thời đại nào? Còn chế độ một chồng nhiều vợ sao? Ngày hôm nay tuôn ra một Tống Ân Nhã, ngày mai lại tuôn ra một Lý Ân Nhã, anh bảo em nên làm sao? Em ngay cả một danh phận cũng không có, lẽ nào luôn bị bọn họ giẫm ở dưới chân sao?"
"Em đừng suy nghĩ nhiều!"
Mạnh Tinh Tuyết không thèm nghe anh nói, phản bác: "Đứa bé trong bụng cô ấy, là của anh sao?"
Mộ Yến Thừa giật mình, nhưng lập tức gật đầu: "Đúng vậy!"
Mạnh Tinh Tuyết siết chặt nắm tay, hung hăng đánh anh một cái: "Anh tại sao có thể như vậy?"
Mộ Yến Thừa lập tức cầm tay cô, giải thích: "Tinh Tuyết, chuyện không phải như em nghĩ! Anh không phải đã nói, một ngón tay cô ta anh cũng chưa động tới sao?"
"Anh không có đụng cô ấy?" Mạnh Tinh Tuyết không tin: "Anh không đụng cô ấy, tại sao cô ấy lại mang thai con anh? Lẽ nào giống như chuyện cổ tích, uống nước suối rồi mang thay hay sao? Dám làm tại sao không dám nhận?"