Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 280: Ly hôn



Vân Nghiệp Trình chậm rãi nói: “Chuyện đã qua rồi, nhưng có cách nào cảm thấy hết có lỗi với con, cũng không thể buông bỏ được!”

Nói rồi, ông lôi khăn tay từ ngực ra, bên trong khăn tay lộ ra tấm thẻ, Vân Nghiệp Trình nhìn cô: “Ở đây, có hơn năm trăm vạn.”

“Năm trăm vạn...?”

“Ừ.” Vân Nghiệp Trình nói tiếp: “Trong này, là thù lao thêm vào của vị chủ thuê lúc trước.”

Đây là chi phiếu năm trăm vạn lúc trước trợ lý của Mộ Nhã Triết viết cho ông, ông một xu cũng không động, tất cả đều dồn vào tờ chi phiếu này.

Sau đó, ông làm công kiếm tiền, tích góp từng chút một, tuy không nhiều, song cũng là tâm ý của hắn.

Số tiền tích góp này, là dự định về sau Vân Thi Thi lấy chồng, chuẩn bị làm đồ cưới cho cô.

Ông đã già, bản lĩnh chẳng còn bao, không còn hăng hái như hồi trẻ, tiền lương hơn ba ngàn đồng mỗi tháng, trừ đi mọi chi tiêu sinh hoạt, nhịn ăn nhịn mặc, mấy năm qua, không hề chạm vào số tiền đấy.

Ông vẫn luôn giữ kìn cẩn thận tấm chi phiếu này, thậm chí Lý Cầm cũng không biết có nhiều tiền đến vậy, sợ bà ta biết sẽ nổi lòng tham.

Ngay cả Vân Thi Thi cũng cho rằng, khoản tiền này đã dùng để trả nợ.

Lúc trước Vân Na gặp chuyện không may, Vân Nghiệp Trình tìm tới cửa là muốn có cơ hội bàn bạc chuyện đó với Vân Thi Thi.

Ông nghĩ, con gái xảy ra chuyện, bất đắc dĩ lắm nên mới tìm Vân Thi Thi để mượn dùng gấp mấy vạn đồng, nghĩ cô vẫn luôn ôn hòa dịu dàng, chắc sẽ đồng ý.

Ai ngờ, thình lình nhận ra chân tướng sáu năm trước.

Ông cảm thấy thế giới như đang chao đảo, nhất thời không cách nào tiếp thu được.

Hôm nay, ông đã xác định chắc chắn phải ly hôn với Lý Cầm, bởi vậy tấm thẻ này, nên quay về với nguyên chủ. 

“Tuy giá phòng ở thủ đô ngày càng tăng, nhưng tiền trong thẻ này, đủ để mua một căn phòng ra hồn. Mặc dù cha và bà ta kia ly hôn, nhưng tình cha con giữ chúng ta vẫn còn. Sau này, nếu con rảnh rỗi, mang Hữu Hữu đến nhà cha ăn bữa cơm, vậy là đủ rồi!”

“Cha...tiền này...”

Vân Nghiệp Trình nói: “Đây là tiền của con, không thể sớm nói cho con biết, là vì sợ bà ta dòm ngó! Cha vốn giữ gìn cho con, hôm nay vật về với chủ. Con phải nuôi Hữu Hữu, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn. Nay Hữu Hữu bị bệnh nằm viện, nhất định sẽ phải tiêu nhiều tiền! Số tiền này, có thể giúp tạm thời!”

“Cảm ơn cha...” Vân Thi Thi nhận lấy tấm thẻ kia, mỉm cười nói: “Cha và bà ta ly hôn, nhưng cha đã nói, tình cha con chúng ta vẫn còn, cha về ở cùng bọn con đi! Con sẽ chăm sóc cha và Hữu Hữu.”

Vân Nghiệp Trình hơi do dự nói: “Vậy cũng không hay lắm, con đâu phải chưa biết tính tình của bà ta? Tham vinh hoa, từ trước đến giờ tiêu tiền như nước. Nếu cha ở cùng con, bà ta thể nào cũng chạy tới làm ầm, sợ con và Hữu Hữu sẽ không được yên. Giờ con có tiền đồ, không thể để bà ta làm liên lụy đến con.”

Vân Nghiệp Trình nói rất chân thành, thật lòng thật dạ nghĩ cho hai mẹ con cô.

Dù sao, với tính cách của Lý Cầm, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

Vân Nghiệp Trình dùng từ “bà ta” để gọi Lý Cầm, có thể thấy với cuộc hôn nhân thất bại này, ông đã thấy vô cùng chán ghét.

Ông lấy hết khả năng, ứng tiền thuốc men cho Vân Na, đối với cô con gái này, ông cũng đã tận tâm tận lực, khuyên can hết lời, nay rơi vào tình cảnh như thế, mặc dù ông cũng đau lòng, nhưng cũng bất lực, đành để mặc nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.