Từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện ở tổ chức lính đánh thuê, luyện thành toàn thân chính trực khí phách.
Bởi vậy, đối với anh mà nói, một ngàn vạn, chỉ bằng người này chân thành, cũng tuyệt đối có giá trị.
“Cậu Cung, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Tra ra được tin tức của tên lính bắn tỉa kia chưa?”
“Chưa ạ.”
Thuộc hạ trả lời, “ Chiến tranh ở A Fh vô cùng loạn, rất nhiều quân phản chính phủ FU đều không có bất luận kế hoạch gì, thậm chí còn không sợ hãi. E là người của tổ chức lẫn lộn trong đó, nhưng mà từ quần áo trên người có thể đoán được thuộc tổ chức phản chính phủ FU.”
Chiến sự ở A Fh không ngừng, quân phản chính phủ FU cũng chia ra thành tổ chức nhỏ khác nhau.
Bởi vậy, cũng cần phân ra.
“Tìm được tổ chức đó.”
Cung Kiệt hạ lệnh, “Mang người đứng đầu tổ chức đó về đây.”
Giường bệnh hơi lay động, Sở Hà chống nửa người trên, nằm một ngày một đêm, chỉ cảm thấy đầu mình cực kỳ nặng.
Nếu cứ như vậy tiếp, không biết bao lâu sau mới có thể khôi phục tốt hơn.
Sở Hà vốn muốn nghe lời Mạnh Tinh Tuyết nói, cứ nằm yên như vậy, không làm cái gì.
Nhưng nghĩ đến Sở Tiểu Bảo, cô ấy liền cảm thấy đứng ngồi không yên.
Cô ấy nhớ đứa bé.
Cho dù khôi phục trí nhớ, nhưng mà một phần trí nhớ đối với Sở Tiểu Bảo, vẫn khắc sâu như trước.
Nhớ cậu.
Ở trên đời này, đứa nhỏ này, là người thân duy nhất của cô ấy, cũng là người mà cô ấy lo lắng nhất.
Cô ấy muốn nhanh chóng khôi phục, sau đó đi tìm cậu, mang cậu rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Sở Hà cắn chặt răng, chống giường cố gắng ngồi dậy.
Lúc Mạnh Tinh Tuyết đưa cơm đến, từ xa liền thấy Sở Hà đang chống vào tường, bước từng bước một gian nan đi tới.
Cô ấy đi đến, cực kỳ khó khăn, khác với bước đi như bay trước đây, cô ấy một tay chống tường, một tay cố gắng giữ vững thăng bằng thân thể, bước từng bước một gian nan.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng để hộp cơm sang một bên, nhanh chóng chạy đến.
“Sở Hà! Sao chị lại xuống giường rồi?” Cô ấy có chút nén giận nói, “Không phải em đã nói với chị rồi sao, em đi mua cơm, lập tức sẽ trở lại, sao chị lại xuống giường rồi hả? Muốn tìm thứ gì sao?”
“Đi lại một chút, rèn luyện để nhanh chóng khôi phục.” Sở Hà nghiêm túc giải thích.
“Rèn luyện sao? Chị phẫu thuật là não chấn động, không cần tứ chi hồi phục khỏe mạnh.” Mạnh Tinh Tuyết dở khóc dở cười giải thích.
Sở Hà nâng mắt nhìn cô ấy một cái, nhếch môi nói, “Nằm như vậy, tứ chi sẽ cứng ngắc. Đi lại một chút, sức sống khôi phục nhanh hơn.”
Trước kia lúc cô ấy còn trong tổ chức hình cảnh quốc tế, thường xuyên bị thương.
Bởi vậy cô ấy biết, làm như thế nào, thân thể khôi phục nhanh hơn.
Mạnh Tinh Tuyết nói không lại cô ấy, cũng biết tính cách của cô ấy cố chấp, trong lòng rất cứng rắn, bởi vậy cũng không ngoan cố nói với cô ấy nữa, cười với cô ấy, “Em mua cho chị chút cháo, bây giờ chị chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng mà thức ăn lỏng ăn không no được. Em hỏi bác sĩ rồi, cháo có thể ăn được!”
“Được, cảm ơn.”
Mạnh Tinh Tuyết đỡ cô ấy ngồi xuống giường bệnh, lại bưng cháo đến, bác sĩ luôn dặn dò mãi, đồ ăn phải loãng, bởi vậy cô gọi một phần cháo loãng, tuy hơi đơn điệu, nhưng mà dựa vào tình hình của Sở Hà, cũng chỉ có thể ăn loãng như vậy.
“Đợi chị khỏe lại, chúng ta lại ăn một bữa tiệc ngon.”
Sở Hà cầm thìa, thản nhiên nói, “Chị không để ý đồ ăn lắm, có thể ăn là được.”
Cô ấy nâng mắt hỏi, “Em ăn chưa?”
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng gật đầu, “Dạ, em ăn ở căntin rồi.”