Chẳng lẽ, anh thật sự muốn kết thúc đoạn tình cảm này?
Cô vốn cho là ngày đó anh chỉ nhất thời tức giận, vài ngày qua, cô đã suy nghĩ rõ ràng, ngày ấy cô chẳng qua cũng chỉ buột miệng nói nhảm, anh lại hiểu nhầm ý cô.
Chỉ là, cô không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như thế.
Không nghĩ đến những lời nói ngày đó lại khiến anh bị đả kích mạnh như thế.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng bắt xe, dặn lái xe: “ Phố quán bar."
"Vâng."
Lái xe rất quen địa chỉ này, ban đêm, trên đường cũng không quá tấp nập, một đường chạy như bay đến quán bar, Mạnh Tinh Tuyết dừng xe tại một quán bar mà Mộ Yến Thừa hay đến nhất, trả tiền xe, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.
Vừa bước vào cửa, cô nhất thời bị thứ âm nhạc đinh tai nhức óc khiến cho choáng váng.
Cô rất ít tới những nơi như quán bar, cho dù có tới chủ yếu cũng là tới cùng Mộ Yến Thừa.
Mạnh Tinh Tuyết có chút không thích ứng được vội vàng bưng kín lỗ tai.
Rạng sáng, mười hai giờ.
Lúc này trong quán bar, cuộc sống về đêm mới chính thức bắt đầu.
Trong thứ âm nhạc ấy, cả trai lẫn gái đều có những hành vi phóng đãng trên sàn nhảy, lắc lư uốn éo không ngừng theo tiết tấu.
Mạnh Tinh Tuyết chen chúc qua dòng người, chậm rãi tiến về phía quầy bar quan sát một vòng, những chỗ như vậy thường là người mẫu hoặc mỹ nữ ngồi.
Quán bar này rất nổi tiếng, thường xuyên bắt gặp ca sĩ cùng diễn viên ở đây, họ có thể cải trang lượn qua nơi đây để tìm kiếm kích thích.
Một quầy bar này toàn bộ đều được công ty người mẫu bao trọn.
Công ty sẽ sắp xếp rất nhiều người mẫu ngồi đây, khi có nhà sản xuất nào tới chỗ này giải trí tiêu khiển, nhìn thấy vừa mắt sẽ chọn một người, lúc này, nếu người mẫu nọ đủ cố gắng sẽ có thể bước chân ra ngoài, còn về sau như thế nào thì phải xem vận may của chính mình rồi.
Mạnh Tinh Tuyết đi về phía phòng bao, đi qua phòng thứ 3, liếc mắt một cái liền trông thấy Mộ Yến Thừa bị một đám người vây quanh.
Anh ta là một người cực kỳ xuất chúng.
Gương mặt điển trai, khí chất tôn quý, cho dù là ở một nơi ồn ào náo nhiệt như vậy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thấy anh ta, sửng sốt hai giây, rốt cục phản ứng kịp, xoay người đi vào trong phòng.
Mộ Yến Thừa đang uống rượu, anh ta nhớ không rõ, chính mình đã uống bao nhiêu ly rượu, cũng không nhớ rõ bản thân đã chìm trong men say cùng thứ âm nhạc đinh tai nhức óc kia bao ngày.
"Đừng uống nữa."
Trên đầu truyền đến giọng nói quen thuộc.
Mộ Yến Thừa giật mình ngẩng đầu lên, Mạnh Tinh Tuyết đang đứng trước mặt anh ta, hơi thở thập phồng, không rời mắt nhìn chằm chằm anh ta:"Sao anh lại biến mình thành bộ dáng này? Anh say rồi, đừng uống nữa!"
"Không cần em để ý."
Mộ Yến Thừa mặt không chút thay đổi đẩy cô ra, bàn tay vươn ra muốn lấy ly rượu, Mạnh Tinh Tuyết đi trước một bước lấy mất ly rượu: "Đừng uống nữa!"
"..." Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, một đôi mắt âm u nhìn thẳng vào mắt cô.
Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi cạnh anh ta, không khỏi có chút bất mãn, tức giận hỏi: "Cô là ai? Quản chuyện người ta làm gì?"
Mạnh Tinh Tuyết liếc cô ta một cái, đáp lại đầy mỉa mai: "Tôi quản chuyện của cô chắc?"
"Tôi..."
"Tôi quản người đàn ông của tôi, cô chen miệng vào làm gì!" Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng châm biếm.
Lời nói bá đạo khiến một hàng người ngồi đó xem kịch phải há hốc mồm.
Cái gì!?
Người phụ nữ này nói Mộ Yến Thừa là người đàn ông của cô ấy!?