Mộ Yến Thừa mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước, anh ta cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, trong đầu vô cùng hỗn loạn giống như có vô số thanh âm đan xen xông thẳng vào não.
Bỗng dưng, đằng sau truyền đến giọng nói tan vỡ của Mạnh Tinh Tuyết.
"Yến Thừa! Anh có thể cho em một phút đồng hồ được không? Em... Em có lời muốn nói với anh!"
Gần như là dồn hết sức bình sinh để nói ra những lời này.
Mộ Yến Thừa dừng bước lại nhưng không xoay người.
Mạnh Tinh Tuyết cũng không đi nổi nữa, cô cúi người chống hai đầu gối, hơi thở dồn dập, nước mắt cũng tự nhiên tuôn rơi như mưa.
"Xuyên tạc lời của em, anh đùa vui không? Chẳng lẽ anh không nhận ra, cái gì là nói nhảm, cái nào là nói thật sao?"
Cô ngẩng đầu lên: "Tốt lắm, em đây sẽ nói cho anh biết, chán ghét anh là nói nhảm, nói Vân Thi Thi cực kỳ hạnh phúc là hâm mộ, nói với anh "em yêu anh", " em nhớ anh", đây mới là lời nói thật lòng."
"..."
"Mộ Yến Thừa, em cũng không biết, vì sao em lại thích anh nhiều đến thế? Em phải suy nghĩ rất lâu mới mơ hồ nhận ra, trên đời này ngoài anh ra cũng chẳng có ai yêu em chiều em như anh đâu?"
Mạnh Tinh Tuyết nói xong, hốc mắt đã đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mộ Yến Thừa nghe thấy những lời này của cô, trái tim co rút đau đớn vô cùng.
Giống bị xé rách một cách tàn tạo.
"Cuộc đời của em cho tới giờ vẫn luôn là một màu ảm đạm không ánh sáng! Em rời nhà đi lên thủ đô để làm việc, em cũng đã từng lầm đường lỡ bước! Vào công ty người mẫu, may mắn thay gặp được anh- người có thể nâng niu em trong lòng bàn tay mà che chở, yêu thương! Anh có biết, ở trên đời này, trừ anh ra, đại khái sẽ chẳng có người thứ hai bao dung em, yêu chiều em như anh không? Em yêu anh, nhưng trong lòng em, em là một kẻ hèn mọn, thấp kém không xứng với anh. Em cũng biết thứ hèn mọn ấy sẽ chẳng đổi được sự tôn trọng của bất cứ ai, thậm chí chính em cũng dần đánh mất bản thân mình. Cũng có thể là do em quá ngây thơ, không cẩn thận gặp được tình yêu, hạnh phúc đến mức trái tim cũng như muốn nở hoa, thế cho nên em chẳng hề suy nghĩ xem cuộc sống sau này của mình ra sao, thậm chí còn không cần xác nhận xem anh có thật sự yêu em không, chúng ta có thể có tương lai không, bản thân đã giống như thiêu thân lao về phía anh, vẫn luôn tin chắc rằng đây là tình yêu đích thực."
Dừng một chút, Mạnh Tinh Tuyết lại cười khổ nói: " Nhưng buồn thay, anh có vẻ như không yêu em nhiều như em nghĩ. Anh luôn luôn bề bộn nhiều việc, luôn không nhận điện thoại của em, luôn tiệc tùng xã giao, luôn có rất nhiều người phụ nữ. Rất nhiều buổi tối, người bên anh không phải là em mà là một người phụ nữ khác. Em đã rất đau khổ, mất mác, ghen tỵ, cũng đã từng nghĩ tới sẽ rời xa anh đến một nơi xa xôi! Một nơi có thể chứa chấp em, ít nhất thì có thể giấu kín những nỗi niềm kia trong tim, chỉ mình em biết."
Mạnh Tinh Tuyết hít sâu một hơi, nước mắt như mưa rơi xuống đôi gò má: "Nhưng mỗi khi thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi anh, quay đầu nhìn lại nhà trọ, mỗi ngóc ngách tựa như đều có bóng dáng của chúng ta. Đến lúc đó em mới hay, em căn bản không thể để mất anh, không thể rời xa anh nữa rồi... Có lẽ anh sẽ không cảm nhận được điều này, bởi vì anh kiêu ngạo, không có em anh vẫn có thể sống tốt! Nhưng...Em không giống... Không giống anh..."
"Em không thể rời bỏ anh..."
"Rời khỏi anh, cho dù có đi nơi nào em cũng đều không có mục đích..."