"Đi thôi, có tinh lực ở đây cãi nhau còn không bằng mau đi tắm rửa. Thời gian không còn sớm, phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi sớm một chút!"
Mộ Yến Thừa thúc giục cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết lại có chút không thích ứng được với sự quan tâm này của anh ta.
Trước đây, anh ta không khéo nói, lại càng không biết biểu đạt thế nào.
Có đôi khi, những lời nói rất dễ nhưng cứ để trong lòng, không nói thành lời.
Nhưng trải qua đêm nay, anh ta đã thể hiện ra ngoài rất nhiều cảm xúc, cũng biết có chuyện nói ra cũng không phải là điều quá khó khăn.
Những lời nói quan tâm cô, lời nói yêu cô, biết sai lầm thì sẽ giải thích...
Những lời này biết nhưng cứ để trong lòng không nói ra thì có ý nghĩa gì.
Rõ ràng cực kỳ thích nhưng lại luôn khiến cô bị tổn thương, bởi vì sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép mà im lặng khiến hai người hiểu lầm, như vậy thì có ý nghĩa gì.
Mộ Yến Thừa dỗ Mạnh Tinh Tuyết đi tắm rửa, hai người sau khi tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Cả tòa nhà này đáng nhắc tới nhất chính là phòng ngủ.
Mạnh Tinh Tuyết vừa vào phòng ngủ liền yêu luôn thiết kế nơi đây.
Ấm áp lại không mất đi sự thanh lịch.
Có cảm giác gia đình lại không mất đi sự xa hoa vốn có.
Một gian nhà trọ này cũng phải mấy ngàn vạn đi.
...
Hôm sau, lúc Mạnh Tinh Tuyết đến, Sở Hà lại không có ở phòng bệnh, cô hoảng sợ, vội vàng hỏi y tá, y tá lại nói sáng sớm bệnh nhân đã khoác áo khoác đi ra ngoài rồi.
"Có lẽ là đi tản bộ ở vườn hoa sau bệnh viện chăng?" Một y tá nói: "Trước đó sau khi ăn cơm trưa hoặc cơm tối xong cô ấy đều đi tản bộ quanh vườn hoa một vòng. Nếu không phải thấy cô ấy còn trẻ, chúng tôi đều thấy cô ấy không thích nghịch điện thoại, cũng không có hứng thú với trò tiêu khiển nào hoàn toàn là phong cách làm việc và nghỉ ngơi của một cán bộ kỳ cựu!"
Khóe mắt Mạnh Tinh Tuyết khẽ giật giật.
Thì ra không phải mình cô nghĩ như vậy.
Sở Hà xác thực là một “cán bộ kỳ cựu".
Cô ấy nằm ở trên giường, ngoại trừ xem báo ra, chính là xem một chút sách mà bệnh viện cung cấp, còn lại phần lớn thời gian đều vô cùng nhàm chán.
Khiến cho cô thấy ngoài ý muốn chính là trình độ tiếng anh của Sở Hà khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong bệnh viện có 3 quyển tiểu thuyết tiếng Anh.
Bởi vì bệnh viện ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp nhận bệnh nhân nước ngoài nên cũng sẽ cung cấp một số sách báo nước ngoài.
Có một ngày, cô đến liền thấy Sở Hà đang xem tiểu thuyết tiếng Anh, thật sự rất chăm chú đọc.
Cô nửa đùa hỏi: "Những thứ này đều là tiếng Anh, chị xem có hiểu không?"
"Tiếng Anh từng là tiếng mẹ đẻ của chị." Sở Hà thốt lên một câu như vậy.
"..."
Trên người cô ấy có rất nhiều bí mật.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ chủ động nhắc qua với cô.
...
Buồng điện thoại công cộng.
Sở Hà cầm điện thoại, bấm một dãy số quốc tế.
Một lúc lâu sau điện thoại được chuyển tiếp.
Sở Hà liền mở miệng trước: "Lâm Mộc, là tôi."
"...Cô là...?"
"Chu Tước."
"Hí - - "
Đầu dây bên kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Làm sao có thể?! Chu Tước... Trưởng quan Chu Tước đã..."
"Tôi còn chưa chết."
"Cô thật sự là Chu Tước? Nhưng..."
Sở Hà không kiên nhẫn ngắt lời anh ta nói: "Cũng mới vài năm thôi, anh đã không nghe ra giọng tôi sao?"
Đối phương hiển nhiên dao động rồi.
Dù sao, giọng nói cùng ngữ điều đều không khác nhau.
Lập tức gọi tên anh ta đã khiến anh ta không hề nghi ngờ cuộc điện thoại này đến từ Chu Tước- người đã mất tích nhiều năm.
Lâm Mộc là thành viên thuộc tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc Tế phái tới thủ đô nhậm chức.