Nhưng ngoài việc nghe nhạc, cô dường như không có gì để làm.
Ngay cả khi cảm thấy thèm ăn, muốn ăn vặt một chút, nhưng cô chỉ mới vừa mở túi khoai tây chiên ra thì Hữu Hữu không biết xuất hiện từ lúc nào đi tới đoạt lấy túi khoai tây chiên trên tay của cô, vô cùng chính đáng nói, “Mẹ không thể lén ăn khoai tây chiên như vậy! Trong khoai tây chiên có chất Solanine, nếu ăn nhiều thì em bé sẽ bị dị dạng. Mặc dù khoai tây chiên đã được xử lí với nhiệt độ cao, nhưng bên trong vẫn chứa nhiều chất béo và muối, như vậy sẽ rất dễ bị tăng huyết áp trong thai kì!”
“Lúc mẹ mang thai con mẹ cũng có ăn, nhưng vẫn không sao đó thôi.” Vân Thi Thi ủy khuất mà nói, “Con thật không tốt một chút nào?”
“Đó cũng là nhờ con đủ mạnh mẽ!”
Hữu Hữu nhéo nhéo nắm tay, “Chỉ là, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, dù sao cũng phải đề phòng trường hợp nó xảy ra mà? Có đúng không ạ? Mẹ cố gắng đợi đến lúc em gái được sinh ra thì mẹ sẽ được giải phóng thôi mà! Cố gắng kiên trì thêm chút nữa”
……
Các món cay không thể ăn.
Lạnh không thể ăn.
Thịt cũng không thể ăn nhiều.
Các món nhiều đường cũng không thể ăn nhiều.
Hơn thế nữa, kể từ lúc cô mang thai đến nay, nếu không phải là nghe nhạc thì cũng là tản bộ, thật chẳng làm được việc gì cả!
Quan trọng là, Mộ Nhã Triết chăm sóc cô quả thật rất tốt.
Dù sao thì, từ lúc anh được sinh ra đã mang một thân phận cao quý, anh chưa từng phải chăm sóc, hầu hạ bất cứ ai cả, điều ý nghĩa thật sự chính là người đầu tiên mà anh chăm sóc.
Mặc dù thái độ của anh rất tốt, nhưng...
……
Đêm khuya, cô dột nhiên thức giấc vì đói.
Cô bị cái dạ dày kêu réo dữ dội mà thức giấc, cô quay đầu lại, Mộ Nhã Triết lúc này đã ngủ say rồi, vì thế, cô nhẹ nhàng búng tay một cái, bóng đèn lập tức sáng lên.
Từ sau khi mắt cô trở nên không tốt, Mộ Nhã Triết đã mang toàn bộ những bóng đèn có trong nhà đổi thành đèn cảm ứng.
Mặc dù nói mắt của cô bây giờ nhìn không rõ, đặc biệt là vào ban đêm thì lại càng không nhìn thấy gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Chỉ cần đèn được bật lên thì cô có thể thấy được một chút, tuy rằng vô cùng mờ ảo.
Vì thế nếu tất cả được đổi thành đèn cảm ứng, chỉ cần có tiếng động thì đèn sẽ được bật lên.
Cô đi đến đâu thì đèn được bật sáng đến đó, ít ra cô cũng có thể dựa vào ánh sáng mà phân biệt phương hướng.
Những nơi có đèn thì những vật bày biện ở đó đều được dọn đi hoàn toàn không có bất kì chướng ngại vật nào.
Quả thật ngay cả Hữu Hữu cũng không có suy nghĩ cẩn thận đến như vậy, nhưng Mộ Nhã Triết ngay từ đầu đã nghĩ tới việc này rồi.
Đèn công nghệ cao như vậy nên lúc đầu khi mới sử dụng cũng có chút khó khăn, bất quá sau này khi đã quen rồi thì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Cô đi theo ánh sáng, cố gắng quờ quạng nơi giá để đồ, cầm lấy một túi bánh quy rồi bóc vỏ.
Mộ Nhã Triết bị những âm thanh sột soạt làm cho tỉnh giấc!
Phản ứng đầu tiên khi thức dậy là —— trong nhà có chuột?!
Lại nghe thấy những âm thanh khác có vẻ như là âm thanh của mấy con chuột khi ăn vụng bánh quy, anh nhìn sang bên cạnh thì không nhìn thấy Vân Thi Thi đâu cả, lúc này thì anh cũng đoán ra được, xem ra là chú mèo nhỏ này nữa đêm đói bụng nên đi tìm thức ăn rồi!
Anh dựa theo âm thanh tìm tới phòng khách, thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên sô pha gặm bánh quy, ăn đến vui vẻ.
Anh cũng không tiến lên làm phiền cô mà yên lặng đứng khoanh tay sau bức tường nhìn cô.
Vân Thi Thi đói đến rối hết lên, cũng không chú ý đến việc giữ hình tượng, cứ nhét bánh vào trong miệng một cách bừa bãi, tay phải cầm một chai nước khoáng, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng tu ừng ực.
“Ô……”
Vì ăn quá vội vàng nên có vẻ như là cô bị sặc.
Mộ Nhã Triết thấy vậy lập tức khẩn trương bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên lưng của cô.
“Em ăn từ từ thôi, cũng không có ai giành ăn của em.”
Vân Thi Thi nghe thấy giọng của anh thì giật mình, ngước mắt lên, “Anh tỉnh rồi à?”