Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2982: Tống Ân Nhã Sinh Non (2)



Mạnh Tinh Tuyết sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vã lui lại, Tống Ân Nhã lại như điên cuồng lao tới chỗ cô, muốn lần thứ hai đánh nhau!

Cô ta muốn hủy diệt đứa bé này.

Đến lúc đó, chỉ bằng một Mạnh Tinh Tuyết tàn hoa bại liễu, xem cô ta còn có thể làm gì?

Mộ Yến Thừa rốt cuộc mới kịp phản ứng, không chút nghĩ ngợi xông tới, lao tới đứng trước mặt của Mạnh Tinh Tuyết bảo vệ cô, chỉ vào Tống Ân Nhã lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, cô đừng có chanh chua như vậy! Không phân tốt xấu, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô, đừng có càn quấy! Bằng không, đừng trách tôi không khách khí!"

"Người đàn bàn chanh chua? Anh nói tôi chanh chua?"

Tống Ân Nhã giật mình mà mở to mắt nhìn, không thể tin Mộ Yến Thừa lại nói như vậy!

Người đàn bà chanh chua!

Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dùng từ như vậy để hình dung cô!

"Cô dám động tới một sợi tóc của Tinh Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"

Mộ Yến Thừa nói tiếp, càng khiến cho Tống Ân Nhã thêm xấu hổ.

Cô gật đầu, âm thanh run rẩy nói: "Tốt! Mộ Yến Thừa, anh lợi hại! Anh thật lợi hại! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, đến khi tôi tự tay giết chết đứa bé kia, anh có thể làm gì tôi!"

Nói, cô ta liền điên cuồng lao tới chỗ Mạnh Tinh Tuyết, dùng sức đẩy Mộ Yến Thừa ra, ánh mắt đỏ ngầu!

Mộ Yến Thừa mắt thấy Mạnh Tinh Tuyết sắp bị đẩy ngã, muốn bảo vệ đứa bé trong bụng cô, không kịp nghĩ nhiều như vậy, đỡ Mạnh Tinh Tuyết một cái, kéo cô vào trong ngực mình, một tay kia, lại đẩy Tống Ân Nhã ra!

Tất cả lực của Tống Ân Nhã đều dồn hết ra ngoài, Mộ Yến Thừa lại đẩy như vậy, một giây tiếp theo liền ngã xuống...

Chiếc túi rơi ra ngoài, mỹ phẩm cùng điện thoại bên trong đều tán loạn rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó, liền nghe được tiếng hít sâu từ bốn phía.

Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc, Mộ Yến Thừa ôm cô, men theo tầm mắt nhìn lại, hoảng sợ phát hiện Tống Ân Nhã ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng, có thể thấy cô ta đau tới mức nào!

Giang Khởi Mộng lập tức chạy tới, vội vàng đỡ cô ta dậy, quan tâm hỏi: "Con có sao không?"

Tống Ân Nhã vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống.

Giang Khởi Mộng giận quá hóa giận, chỉ thẳng mặt Mộ Yến Thừa quát: "Mộ Yến Thừa, cậu điên rồi sao? Trong bụng Ân Nhã vẫn còn mang thai con của cậu! Cậu làm như vậy... cậu..."

"Mẹ..."

Bên người, Tống Ân Nhã hơi thở mong manh, bất lực mà bàng hoàng.

Cô chặt chẽ níu lấy ống tay áo của Giang Khởi Mộng, âm thanh nức nở, vô lực nói: "Mẹ... con... con đau quá..."

Bất ngờ một người kêu lên: "Chảy máu!"

Giang Khởi Mộng hoảng sợ nhìn theo chân của cô, đã thấy trong khe hở giữa hai chân có một dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo chân cô.

"Ân Nhã! Con... con sao lại chảy máu?"

Tống Ân Nhã vừa nghe chảy máu, sắc mặt càng trắng hơn, cô chỉ cảm thấy dưới bụng vô cùng đau nhức, giống như có thứ gì vừa bị rơi ra!"

Cô theo ánh mắt của Giang Khởi Mộng nhìn xuốn, liền thấy từng giọt máu đỏ đang rơi ra, lập tức gấp tới phát khóc!

Mạnh Tinh Tuyết nhìn cũng bị hình ảnh này dọa cho sợ.

Mộ Yến Thừa cũng không ngờ tới, sự việc lại thành ra như này, nhìn Tống Ân Nhã đang đau đớn, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.