Giang Khởi Mộng đau lòng chạy tới, túm lấy thành giường, nhìn cô: "Cảm giác thế nào? Có đau lắm không?"
"Đứa bé... đứa bé đâu?" Tống Ân Nhã run rẩy hỏi: "Đứa bé vẫn còn chứ?"
Cô nói, liền đưa tay lên, sờ vào bụng mình, chỉ thấy một mảng bằng phẳng, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Mạnh Tinh Tuyết nghe xong, trên ngực cũng một hồi đập mạnh, quay sang người đàn ông bên cạnh, cũng thấy anh cả người cứng ngắc, lòng cô cũng theo đó mà thương tâm.
...
Trong phòng bệnh.
Tống Ân Nhã vừa được tiêm thuốc an thần, lúc này đã ngủ.
Mộ Yến Thừa ngồi ở cửa, Mạnh Tinh Tuyết cũng ngồi bên cạnh anh, một tấc không rời.
Anh vốn là muốn đưa cô về nhà trước, nhưng Mạnh Tinh Tuyết nói, bất kể ra sao cô cũng muốn ở bên cạnh anh, không muốn rời đi.
Mộ Yến Thừa không thể làm gì cô, đành mặc kệ.
Mộ Thục Mẫn nhận được tin, chạy tới bệnh viện, đi tới cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Mộ Yến Thừa, thấy anh đang ngồi cùng một chỗ với Mạnh Tinh Tuyết, liền cau mày, lạnh lùng đi tới lườm bọn họ.
Mộ Yến Thừa cũng không chú ý tới bà, cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, càng không nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Thục Mẫn.
Vẫn là Mạnh Tinh Tuyết phản ứng trước, nhẹ nhàng đánh tỉnh Mộ Yến Thừa, anh ngẩng đầu lên, thấy Mộ Thục Mẫn, có chút ngoài ý muốn: "Sao cô lại tới đây?"
"Cháu trước hết đừng hỏi cô!"
Mộ Thục Mẫn nói, ánh mắt liếc sang phía Mạnh Tinh Tuyết, vô cùng có ý nói Mộ Nhã Triết: "Cháu có phải nên giải thích một chút, cô gái này là ai?"
"Cô, chuyện của cô ấy, tối nay cháu sẽ nói với cô!"
Mộ Thục Mẫn nghe được tin này, không khỏi giật mình, lại nhìn dáng vẻ chột dạ trên mặt anh, mơ hồ đoán ra điều gì, thăm dò hỏi: "Chuyện của Tống Ân Nhã, có liên quan tới cháu sao?"
"Cháu..."
Mộ Yến Thừa hít một hơi thật sâu: "Cháu nhỡ tay đẩy cô ta một cái, cô ta bị ngã, đứa bé không giữ được!"
"Cháu..."
Mộ Thục Mẫn bị anh chọc tức, chất vấn: "Biết rõ cô ta có thai! Sao còn không cẩn thận như vậy?"
"Cháu không phải cố ý! Cô ta như người bị điên vậy, điên cuồng muốn làm hại Mạnh Tinh Tuyết, cháu lúc đó không kịp suy nghĩ, đã đẩy cô ta ra, kết quả..."
"Nói cho cùng, vẫn là vì người phụ nữ này, đúng không?"
Mộ Thục Mẫn cắt đứt lời của anh, chuyển hướng nhìn sang Mạnh Tinh Tuyết, nhíu mày lại lên tiếng: "Cô chính là Mạnh Tinh Tuyết kia?"
"Vâng!" Âm thanh của Mạnh Tinh Tuyết rất nhẹ.
Mộ Thục Mẫn hừ lạnh: "Dáng dấp quả thực có chút xinh đẹp! Thảo nào có thể làm cho cháu tôi thần hồn điên đảo đến vậy!"
Mộ Thục Mẫn lần thứ hai cắt đứt lời anh, lạnh lùng cảnh cáo: "Cháu đừng có quên, là nhờ ai cháu mới có thể lên làm chủ nhà!"
Mộ Yến Thừa lập tức tái nhợt.
"Cháu chẳng lẽ muốn noi theo Mộ Nhã Triết, tạo ra một Vân Thi Thi thứ hai, sau đó học theo nó chắp tay nhường vị trí chủ nhà cho người ta?"
Mộ Thục Mẫn càng nói càng tức giận: "Cháu cũng đừng quên, để đi tới ngày hôm nay, cháu đã cố gắng thế nào! Trước đây, cháu cũng đã từng đảm bảo với cô, tuyệt đối sẽ không dính phải chuyện này! Cháu đã nói, mọi thứ đều có thể giải quyết tốt! Không hồ đồ như anh trai cháu hay sao?"