"Nếu là muốn giải thích, thì cô không muốn nghe!" Mộ Thục Mẫn hiển nhiên là đã bị anh chọc tức!
Bà ta khi nhận được điện thoại, nghe tin Tống Ân Nhã xảy ra chuyện, lập tức chạy tới bệnh viện, trên đường tới biết được tin người làm cho Tống Ân Nhã xảy ra chuyện không ai khác ngoài đứa cháu của mình, lập tức cảm thấy tức giận.
Một người như Mộ Yến Thừa, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Trước đây, Mộ Yến Thừa từng đảm bảo với bà ta, để lên làm chủ nhà họ Mộ, anh chắc chắn sẽ biết nặng nhẹ.
Nhưng hôm nay, anh lại làm ra chuyện như vậy...
Vừa đến bệnh viện, lại thất Mạnh Tinh Tuyết, bà liền đại khái hiểu được chuyện, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra!
Mộ Thục Mẫn sợ, nếu như Mộ Yến Thừa noi theo Mộ Nhã Triết, đều vì phụ nữ mà bỏ lại sự nghiệp, vậy chẳng phải bao nhiêu nỗ lực của bà đều chảy ra biển rồi sao?
"Yến Thừa, cô nói mất lòng trước được lòng sau! Mạnh Tinh Tuyết này, làm vợ lẽ còn có thể, nhưng nếu như vì cô ta mà phá hủy đi quy củ của nhà họ Mộ chúng ta, cháu cũng biết thủ đoạn của cô rồi! Đừng trách cô không nhắc trước!"
Mộ Thục Mẫn không khách khí nói.
Mộ Yến Thừa nhìn thoáng qua Mạnh Tinh Tuyết, lại nhìn Mộ Thục Mẫn, chậm rãi gật đầu.
Mộ Thục Mẫn lúc này mới thỏa mãn, đi vào phòng bệnh.
Mạnh Tinh Tuyết cúi đầu, trầm mặc, trong đầu liên tục vang lên câu nói của Mộ Thục Mẫn, cảm thấy người phụ nữ này quả thực vô cùng tàn nhẫn!
Cô không khỏi lo lắng!
Cô thật vất vả, mới chiếm được toàn bộ tình cảm của Mộ Yến Thừa, sợ rằng mấy câu nói đó của Mộ Thục Mẫn sẽ làm anh dao động!
Mộ Thục Mẫn đi vào phòng bệnh, thần sắc lo lắng bước tới trước giường bệnh.
"Ân Nhã, nó không sao chứ?"
Giang Khởi Mộng vừa thấy bà đi tới, lập tức khóc lóc đứng lên muốn kể lể.
Trước sau sự việc đều kể hết một lượt, Giang Khởi Mộng vừa khóc, một bên vẫn không ngừng trách móc: "Ân Nhã nhà chúng tôi, dù sao cũng là xuất thân cao quý, Yến Thừa cưới Ân Nhã, chẳng lẽ còn khiến cậu ta chịu oan ức sao? Vậy mà cậu ta, còn chưa cưới Ân Nhã về, đã vội vã đi tìm tình nhân ở bên ngoài! Nhà họ Tống chúng tôi cũng không phải là không biết quy củ của nhà họ Mộ, có thể có vợ lẽ, nhưng ít nhất cũng phải cưới hỏi đàng hoàng cho vợ cả trước! Đây còn chưa có xuất giá, đã đưa vợ lẽ tới để diễu võ dương oai, vậy còn ra thể thống gì? Như vậy chẳng phải là vợ ba, vợ bốn... đều đứng chung một hàng hay sao? Thục Mẫn, bà nên suy xét thử xem! Yến Thừa làm như vậy mà được sao?"
Mộ Thục Mẫn vẫn không hề lên tiếng, tỏ ra là đã hiểu. Trong đầu lại thầm nghĩ, mặc dù Mộ Yến Thừa cưới Tống Ân Nhã tuy không nói là ủy khuất, nhưng cũng không chiếm được chút lợi lộc nào.
Ở trong mắt bà, Tống Ân Nhã chí là một gốc hoa tàn mà Mộ Nhã Triết bỏ lại, cô ta không với nổi Mộ Nhã Triết, liền hướng mũi tên về phía Mộ Yến Thừa, bà thậm chí còn thấy oan ức thay cho Mộ Yến Thừa nữa!
Còn đến lượt Giang Khởi Mộng ở đây kể lể sao?
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu Mộ Thục Mẫn!
Mộ Thục Mẫn cười làm hòa: "Khởi Mộng, bà không cần như vậy! Nói đi nói lại, tôi biết, Ân Nhã lần này quả thực là phải chịu oan ức rồi! Đứa bé không còn, cũng không có gì đáng ngại, chờ khi chúng nó về một nhà, còn lo không có nữa sao?"
"Nếu như không có con, Yến Thừa phủi tay không nhận thì làm thế nào?" Giang Khởi Mộng tính toán chi li: "Có ai không biết, Yến Thừa cưới Ân Nhã, chính là vị cậu ta làm lớn bụng Ân Nhã sao?"