"Đứa bé mất, cuộc hôn nhân này còn giữ được nữa sao?"
"Giữ, đương nhiên là giữ rồi!"
Mộ Thục Mẫn ngoài miệng khẳng định, nhưng trong lòng lại thầm nghiến răng nghiến lợi.
Giang Khởi Mộng này, là đang muốn đưa ra điều kiện cho con gái sao?
Người đàn bà này, không phải là bà ta đang lo cho con gái mình, mà là đang lo Mộ Yến Thừa trở mặt, không chịu cưới!
Mộ Thục Mẫn giận không có chỗ phát tiết, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, cũng không thể làm gì quá đáng, huống hồ trên đường tới đây, Mộ Lâm Phong có gọi điện, nói bà phải hết sức để ý cảm xúc của hai mẹ con Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã.
Bà không rõ, phải làm sao mới có thể thu thập được cái cục diện rối rắm này.
Giang Khởi Mộng nghe Mộ Thục Mẫn nói như vậy, trong lòng mới thoáng yên tâm hơn một chút.ư
Bà lo lắng khi Tống Ân Nhã bị xảy thai, Mộ Yến Thừa không còn gì để ràng buộc, sẽ hủy đi đám cưới này.
Nếu như tin tức truyền ra ngoài, thiệp mời cũng đã phát, vậy mà khi đó nhà họ Mộ hủy hôn, vậy thì mặt mũi của nhà họ Tống biết để vào đâu?
Chuyện này, bà cũng không biết nên nói sao với Tống Chính Quốc.
Nếu như cho ông ta biết, đứa bé này không còn, vậy chẳng phải là đang trách ông ta chăm sóc con gái không tốt sao?
Vậy bà có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
Mộ Thục Mẫn ngồi nghỉ trong phòng bệnh một chút, gọi một cuộc điện thoại, chủ động liên hệ với chủ nhiệm bệnh viện nơi Tống Ân Nhã đang nghỉ ngơi, bảo ông ta chăm sóc tốt cho cô ta.
Bệnh viện này cũng là một trong số những sản nghiệp của nhà họ Mộ, bà nói như vậy, phía bên bệnh viện chắc chắn sẽ không thể làm ngơ.
Sau khi giao phó xong, Mộ Thục Mẫn liền rời đi!
Mộ Thục Mẫn cùng Mạnh Tinh Tuyết vẫn ngồi ở cửa như cũ, trước khi đi, bà nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa, sau đó lại liếc sang Mạnh Tinh Tuyết, lạnh nhạt nói: "Cô xem cháu, là bị váng đầu rồi! Vì một đứa tiện nhân, lại làm ra chuyện như vậy! Cô cho cháu thời gian, nghĩ lại cho kỹ! Yến Thừa, Mộ Thị không phải là không thể thiếu cháu! Chỉ là, nếu rời khỏi Mộ Thị, vậy thì cháu cũng chẳng là cái thá gì! Tốt nhất, nên tránh xa đứa tiện nhân này ra càng sớm càng tốt!"
Nói, Mộ Thục Mẫn không quay đầu lại liền rời đi.
Tất cả những lời nói đó đều rơi vào tai của Mạnh Tinh Tuyết.
Mộ Thục Mẫn này, quả thực vô cùng ngạo mạn!
Dựa vào cái gì bà ta có thể giày xéo cô như vậy?
Mạnh Tinh Tuyết oan ức nhìn về phía Mộ Yến Thừa, đã thấy vẻ mặt anh trắng bệch, trong mắt không rõ đang nghĩ gì, tựa hồ như đang do dự điều gì đó.
Cô không khỏi có chút bất an.
Há miệng, còn chưa kịp nói câu gì, Mộ Yến Thừa đã sắc mặt tái xanh đứng lên, bước nhanh rời khỏi.
Mạnh Tinh Tuyết không kịp phản ứng, liền vội vàng đứng lên đuổi theo anh.
"Yến Thừa! Yến Thừa!"
Mộ Yến Thừa không nói lời nào đi tới cửa chính bệnh viện, ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa, trong lòng bỗng cảm thấy nhục nhã không rõ, anh nắm chặt nắm tay, hung hăng đấm một cái thật mạnh vào cửa.
Cái đấm này, lập tức làm tay anh đầm đìa máu.
Mạnh Tinh Tuyết đuổi theo, thấy anh đấm một cái thật mạnh nên tường, lập tức kinh hãi chạy tới ôm chặt cánh tay anh.
"Yến Thừa, anh làm gì vậy?"
Mộ Yến Thừa hất tay của cô ra, ánh mắt tức giận đi tới phía trước.
Anh hận, hận chính mình không có bản lĩnh.
Vì sao khi Mộ Nhã Triết vẫn còn là tổng giám đốc Mộ Thị, cao cao tại thượng, trên cao chói lóa, mọi người đối với anh đều cúi đầu kính phục?
Còn anh thì sao?
Từ khi anh vào vị trí này, dù ở trước mặt, không ai dám nói gì, nhưng sau lưng anh, có ai là không cười nhạo anh là một phế vật, là một con rối?